Chương 692: Đổi Chác - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 692: Đổi Chác
“Đúng rồi, ta còn có hơn một ngàn bách bảo nang nữa.”
Có một vị trưởng lão thoáng cái bóp nát chén rượu trong tay.
“Ngươi muốn gì?”
Dạ Minh Châu không hổ danh là chủ mẫu quyền cao chức trọng, rất nhanh nàng đã lấy lại tinh thần, hỏi ra điểm quan trọng nhất.
“Linh thảo, chỉ cần đủ năm.”
Đây cũng là thứ mà Lý Thanh Sơn đã suy nghĩ kỹ, dưới lòng đất có rất nhiều linh thảo hơn trăm ngàn năm tuổi, yêu quái không biết luyện đan, ngược lại Dạ Du Nhân hiểu một chút, nhưng lại bọn họ lại chỉ lợi dụng độc tính có sẵn trong linh thảo là nhiều nhất, luyện ra rồi hạ trong rượu hoặc bôi lên vũ khí, thật sự là cực kỳ lãng phí.
Mà ở thế giới loài người, bất kỳ một loại linh thảo nào đủ năm đều có thể được dùng trong nhiều loại phương pháp luyện đan, một khi số tuổi của linh thảo vượt qua ngàn năm tuổi sẽ là giá trị liên thành.
“Nếu Bắc Nguyệt đại nhân nói sớm một chút thì sao có thể có loại hiểu lầm vừa rồi.”
Trong chiến tranh, mọi người sẵn sàng sử dụng thức ăn của mình để đổi lấy một khẩu súng để dễ tiêu diệt đối thủ của họ. Mà với Dạ Du Nhân, linh thảo vốn chẳng thể coi là một loại tài nguyên không thể thiếu, phương thức tu luyện của các nàng cơ bản vẫn là tích lũy thêm lĩnh ngộ. Có thể dùng linh thảo để đổi lấy vũ khí thì đúng là không còn gì có thể tốt hơn.
Lý Thanh Sơn thầm nghĩ, nếu ngay từ đầu đã thương lượng dễ dàng, đưa ra những điều kiện này, thì khả năng cao là kính tượng phân thân này đã bị diệt rồi, ai cũng không phải thiện nam tín nữ, kẻ yếu không xứng được hợp tác với cường giả.
Lần này, không khí trong sảnh đại biến, Dạ Minh Châu nhìn thức ăn trên bàn Lý Thanh Sơn trống rỗng bèn nói:
“Bảo nhà bếp lên thức ăn đi, nếu Bắc Nguyệt đại nhân đói bụng thì ăn phần này của ta trước đi! Ca hát nhảy múa đâu? “
Quản sự áo đen vội vàng đi xuống sắp xếp, một lát sau, một đám nam Dạ Du Nhân lên đài biểu diễn, mỗi người đều anh tuấn phi thường, mặc khố ngăn biểu diễn kiếm vũ sắc bén.
Các trưởng lão thay phiên nhau mời rượu, trên mặt ngập tràn ý cười.
Lý Thanh Sơn cảm thấy mình giống như một tay buôn vũ khí quốc tế đang đối mặt với một đám thủ lĩnh quân phiệt bộ lạc châu Phi.
Vẻ mặt Dạ Lưu Tinh lạnh tanh, nhưng cũng không thể không đi lên kính hắn một chén. Trên mặt Dạ Lưu Tô hơi mê mang, có chút không phân biệt được, rốt cuộc gặp được hắn là tốt hay xấu.
“Chủ nhân giỏi thật đấy!”
Dạ Lưu Ba yên lòng, vẻ mặt vui mừng, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn như sắp chảy nước.
Rượu qua thất tuần, món ăn qua ngũ vị, sau khi khách chủ tận hoan, sắc mặt Dạ Minh Châu ửng đỏ, cười quyến rũ rồi nói:
“Bắc Nguyệt đại nhân đã ăn xong rồi, lát nữa có thể đến khuê các của ta nói cặn kẽ chuyện giao dịch, ta đi trước xử lý một chút chuyện trong tộc.”
Sắc mặt nhất thời lạnh lẽo:
“Dạ Lưu Tô, Dạ Lưu Ba, quỳ xuống cho ta!”
…
Mặt Dạ Lưu Tô không chút thay đổi, nhưng Dạ Lưu Ba lại biến sắc, hắn cũng không dám làm trái mệnh lệnh của chủ mẫu, liếc mắt nhìn Lý Thanh Sơn một cái, đi vào trong sảnh rồi quỳ xuống.
“Các ngươi đã biết tội chưa?”
“Nữ nhi biết tội.”
Dạ Lưu Tô cúi người nói, Dạ Lưu Ba cũng chỉ đành cúi đầu.
“Minh Kính trưởng lão, tội mà các nàng phạm phải nên xử trí thế nào?”
“Làm mất lãnh địa phải chịu hình phạt vào ổ rắn!”
Bà lão xảo quyệt nói.
“Vâng.”
Dạ Lưu Tô không phản kháng chút nào.
Cả người Dạ Lưu Ba lại phát run lộ ra vẻ sợ hãi, cảm giác có một bàn tay đặt lên trên đầu, chỉ nghe Lý Thanh Sơn nói:
“Lưu Ba đã nhận ta làm chủ, không còn bị luật pháp của các ngươi trói buộc nữa.”
Trong lòng nàng mới bình tĩnh trở lại.
“Phản bội thị tộc, tội đáng lăng trì!”
“Dạ chủ mẫu.”
Dạ Lưu Ba nhìn Lý Thanh Sơn tựa như người rơi xuống nước liều mình bắt lấy một cọng rơm cứu mạng. Lý Thanh Sơn nhìn về phía Dạ Minh Châu, đến lúc này, còn muốn ra vẻ chủ mẫu sao?
“Bắc Nguyệt đại nhân, ngài đây khiến ta khó xử quá rồi, luật của gia tộc tuyệt đối không thể gỡ bỏ, không thể linh động chút nào hết! Tuy nhiên, cân nhắc đến tình hữu nghị giữa chúng ta, ta sẵn sàng bồi thường. Lưu Thuỷ, Lưu Vân.”
“Chủ Mẫu đại nhân có gì căn dặn?”
Hai nữ tử vốn ngồi dưới Dạ Lưu Ba lập tức đi tới, cả hai đều là mỹ nhân hiếm gặp.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là tôi tớ của Bắc Nguyệt đại nhân, Bắc Nguyệt đại nhân muốn các ngươi làm cái gì, các ngươi phải làm cái đó.”
“Vâng!”
Hai người đồng thanh nói.
“Một đổi hai, đây đúng là một mối làm ăn cực tốt.”
Lý Thanh Sơn cười nói.
“Chủ nhân!”
Sắc mặt Dạ Lưu Ba trắng bệch, ai oán kêu lên.
“Nhưng mà không được.”
“Bắc Nguyệt đại nhân không hài lòng với việc bồi thường này sao? Vậy thì ngài cứ nhanh chóng nói, thứ khác thì tộc Dạ Du Nhân có thể không có nhiều nhưng mỹ nhân lại có vô số. Trong số những người con gái của ta, ngươi ưng ý người nào thì cứ việc nói.”
“Thật vậy sao?”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn nhìn về phía Dạ Lưu Tô ở trên mặt đất. Sau đó hắn lại nhìn Dạ Lưu Tinh khiến lòng nàng trở nên căng thẳng.
Trong quá trình này, Dạ Lưu Ba như rơi xuống hầm băng.
Trong lòng nàng không khỏi ớn lạnh. Ở thế giới dưới lòng đất, người và người lừa dối lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng nếm trải cảm giác bị phản bội, nhưng cũng là lần đầu tiên tuyệt vọng cùng phẫn nộ đến như vậy. Nàng không khỏi tự cười nhạo bản thân, chẳng lẽ bản thân thực sự tin hắn sao? Tin rằng hắn có thể bảo vệ nàng?