Chương 691: Làm Ăn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 691: Làm Ăn
“Ăn đi, trên đường xuống Hoàng Tuyền, có thể làm một con quỷ chết no.”
Một bà lão cong lưng, đứng dậy, đưa đồ ăn của bản thân đến trước mặt Lý Thanh Sơn, âm hiểm nói.
Lý Thanh Sơn cất tiếng cười to, làm rung cả cột nhà. Ly cốc đĩa mâm bị chấn rung không ngừng.
Tiếng cười vừa dứt, nghiêng người về phía trước, ánh mắt quét ngang tứ phía.
“Ai dám gϊếŧ ta!”
…
“Cuồng vọng!”
Bà lão dùng tốc độ không phù hợp với tuổi tác của nàng, rút kiếm, xuất kiếm, đâm về phía cổ họng nhanh như sấm sét, âm hiểm như độc xà.
Các trưởng lão đồng thời biến mất khỏi chỗ ngồi, im lặng không một tiếng động xuất hiện xung quanh Lý Thanh Sơn, sáu thanh vũ khí trí mạng đâm về phía sáu yếu điểm, đan xen thành một mảnh lướt chết.
Dưới thế công như vậy thì liệu còn ai sống sót được cơ chứ?
Lý Thanh Sơn nâng chén uống rượu, ánh mắt trong suốt lướt qua đao kiếm như rừng, Dạ Minh Châu ngồi ngay ngắn, khẽ nhíu mày.
Đao kiếm dừng lại, mũi kiếm của bà lão cách cổ họng hơn một tấc. Hắn nuốt ngụm rượu xuống, cổ họng hơi động đậy, gần như đã muốn đâm thủng da thịt.
“Lui ra, ta bảo các ngươi ra tay sao?”
Dạ Minh Châu vung tay lên, các trưởng lão lập tức trở lại nguyên vị, hết thảy giống như chưa từng xảy ra.
Sau khi nghe báo cáo của Dạ Lưu Tô, suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là “gϊếŧ”!
Ngay sau đó là đủ loại nghi ngờ, hắn đã biết rõ là cực kỳ nguy hiểm, nhưng vì sao còn dám đến đây? Nếu như muốn làm khốn thú chi đấu, thì sẽ tạo ra tổn thất gì cho thị tộc?
Mới có một bữa yến tiệc hôm nay, chỉ cần hắn để lộ một chút yếu thế thì nhất định bữa tiệc này sẽ trở thành thế cục tuyệt sát.
Nhưng biểu hiện của hắn lại không chê vào đâu được, nếu như không phải là kẻ điên, vậy thì chắc chắn là có chỗ dựa. Loại cảm giác thế nào cũng được này vốn không thể giả vờ mà ra được.
Trong nháy mắt, Dạ Minh Châu liền quyết định, nàng đứng dậy, lắc lắc vòng eo đi tới bên cạnh hắn, tự mình rót cho hắn một chén rượu:
“Bắc Nguyệt đại nhân, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?”
“Tôn trọng.”
Lý Thanh Sơn cười, hắn khẽ động vào chén rượu khiến rượu trong chén sánh lên.
Đáp án này làm cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Hắn chấp nhận mạo hiểm để xuất hiện ở yến hội của Dạ Du Nhân, mục đích chính là đòi của cải muốn nữ nhân cũng không kỳ quái, nhưng thứ mà hắn muốn lại vô cùng xa lạ với đám yêu quái.
“Chỉ có vậy thôi sao?”
Dạ Minh Châu nhíu mày nói.
“Tôn trọng là điều kiện tiên quyết cho tất cả mọi thứ. Nhân tiện hỏi ngươi một câu, ngươi có muốn trở thành gia tộc Du Dạ Nhân mạnh nhất hay không?”
“Nếu câu trả lời của ta là muốn thì sao?”
“Ta có thể giúp ngươi.”
Lúc này đây, đến phiên Dạ Minh Châu cười to, Chu Ảnh tộc đang lâm vào thời khắc vô cùng khó khăn. Mất đi lãnh địa lại càng thêm khó khăn, hiện tại địch nhân lớn nhất của bọn họ lại nói có thể giúp nàng trở thành gia tộc Dạ Du Nhân mạnh nhất.
Tất cả những người có mặt ở đây đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn lại càng không tốt.
Cho đến khi Lý Thanh Sơn lấy ra một tá linh phù rồi xếp thành hàng trên bàn.
“Dựa vào những thứ này, có thể làm cho chúng ta trở thành gia tộc mạnh nhất sao?”
Dạ Minh Châu cười lạnh, nhưng trong lòng lại thầm kinh hãi, Dạ Du Nhân cũng không có năng lực chế tác linh phù, nhưng nàng hiểu rất rõ với uy lực của linh phù, trong lúc chiến đấu hung hiểm, một tấm linh phù lập tức có thể nghịch chuyển sinh tử.
May mắn không có trở mặt ra tay, bằng không chỉ dựa vào hơn mười tấm linh phù cực phẩm kia là có thể kéo ra mấy cái đệm lưng rồi.
“Ta còn có mấy nghìn tấm linh phù như vây. Tất nhiên, cực phẩm và thượng phẩm ít hơn, trung phẩm và hạ phẩm thì nhiều hơn.”
Lý Thanh Sơn lại cắm băng đao lên bàn:
“Ta còn có hơn một ngàn kiện linh khí như vậy. Đương nhiên cũng giống như linh phù. Đúng rồi, ta cũng không mang theo bên mình.”
Lần này, rốt cuộc Dạ Minh Châu không cười nổi nữa, bộ ngực cao vυ"t hơi phập phồng. Vẻ mặt của tất cả các trưởng lão đều là khϊếp sợ, phải hiểu rằng, một khoản tài nguyên như vậy có ý nghĩa thế nào với gia tộc.
Đừng nghĩ rằng linh phù trung phẩm hạ phẩm là vô dụng, dù sao trong Dạ Du Nhân, kẻ có tu vi bình thường vẫn chiếm đại đa số, đang ở dã ngoại mà gặp phải chiến tranh, nếu có những linh phù linh khí này là liền có thể chiếm thế thượng phong, có được nền móng vững chãi của Chu Ảnh tộc.
Thứ này sẽ hoàn toàn thay đổi thế cục dưới lòng đất!
Nếu như không phải cuối cùng Lý Thanh Sơn bổ sung một câu kia, bọn họ đều có suy nghĩ liều lĩnh không màng tất cả mà gϊếŧ người cướp của.
Lý Thanh Sơn trải qua quan sát, lại thêm cuộc trao đổi với Dạ Lưu Ba, hắn phát hiện trình độ luyện khí, chế phù của Dạ Du Nhân cực kỳ lạc hậu, kém xa nhân loại trên mặt đất. Đây cũng là điều đương nhiên, mấy ngàn năm sống dưới lòng đất, sống dưới sự thống trị tàn bạo của yêu quái, hơn nữa giữa các gia tộc còn thiếu giao lưu, nếu trình độ văn minh còn ưu việt hơn trên mặt đất thì mới là khó tin.
Sau đó hắn lập tức nghĩ đến một đám đồ chơi tích được ở trong bách bảo nang, giữ lại cũng vô dụng, bán lại không dám bán. Cho dù đến kênh đặc biệt để bán thì tất nhiên là giá cả cũng thấp đến đáng thương, hòa bình quá lâ khiến những vật tư chiến tranh tiêu chuẩn này đã sớm cung lớn hơn cầu rồi.
Thế nên hắn phát hiện, Dạ Du Nhân trước mắt đây chẳng phải chính là người mua tốt nhất sao?