Chương 690: Khai Tiệc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 690: Khai Tiệc
Lý Thanh Sơn hiểu rồi, đây đều là những người được xưng là công chúa quận chúa, các con gái của chủ mẫu.
Mà ở bên còn lại, tuổi tác lớn hơn nhiều, có cả phụ nữ và bà lão, trong đó lại còn có hai người đàn ông, tổng cộng sáu người, toàn bộ đều là cấp bậc Trúc Cơ, đều đang phát tán phát khí thế âm u mà cường đại. Dạ Lưu Ba từng nhắc đến với Lý Thanh Sơn, đây chính là trưởng lão hội của Chu Ảnh tộc.
Cũng có nghĩa là, cộng thêm vị chủ mẫu kia, tổng cộng có mười cường giả Dạ Du Nhân đã từng độ qua một lần thiên kiếp, mỗi một người đều là thích khách khủng bố lấy yếu thắng mạnh, nơi này được xưng là đầm rồng hang hổ cũng không quá đáng.
Nếu lá gan của Lý Thanh Sơn mà hơi nhát chút thì chỉ sợ đã bị dọa đến mức quay lưng bỏ chạy rồi, nhưng hắn chỉ cười rồi đi lên phía trước.
“Hoan nghênh nhiệt tình quá.”
Lực lượng của một thị tộc Dạ Du Nhân lại mạnh như vậy, nếu như tất cả các thị tộc liên kết với nhau thì sẽ là một lực lượng có sức mạnh điên đảo, khó trách Chu hậu muốn hạn chế sự phát triển của các nàng.
Cửa lớn ầm ầm đóng lại sau lưng Lý Thanh Sơn, nhốt hắn lại cùng với mười thích khách Dạ Du Nhân, giống như là một ổ sâu đã bị đóng kín.
“Từ lâu đã nghe đến đại danh của Bắc Nguyệt đại nhân, tại hạ Dạ Minh Châu, xin mời vào tiệc.”
Dạ Minh Châu, chủ mẫu của một Chu Ảnh tộc, đang ngồi ở chủ vị mỉm cười mở miệng, cứ như là không biết chính Lý Thanh Sơn đã đoạt đi lãnh địa cửa thị tộc, sau khi biết tin, nàng lập tức đem theo lực lượng toàn tộc chạy về, muốn “giải quyết” vấn đề khó rất lớn này.
Cánh tay của nàng ưu nhã chỉ về hàng ghế của các trưởng lão, ghế cuối cùng đang còn trống, tự nhiên tán phát ra một khí chất của bề trên, lời lẽ tuy khách khí, nhưng lại tràn đầy ý tứ không được phép nghi ngờ.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, né tránh ánh mắt, dùng thứ ngôn ngữ không lời để tăng thêm quyền uy của Dạ Minh Châu. Bọn hắn là thích khách, sinh tồn trong lặng lẽ, trong thời khắc tử vong lặng lẽ này sẽ không mắng mỏ ầm ĩ, lớn tiếng tranh cãi, sẽ chỉ dùng đao phong trí mạng để nói chuyện.
“Ta không nhìn thấy vị trí của ta ở đâu?”
Lý Thanh Sơn một câu nói, nhất thời không khí trong sảnh căng thẳng lên nhiều, tất cả các trưởng lão đều đặt tay lên đao kiếm trên eo. Tại thế giới trong lòng đất này, thế này chính là sỉ nhục chủ mẫu, có rất ít người và yêu dám làm thế này, cái giá phải trả quá nửa là đổ máu và bị gϊếŧ.
“Hóa ra mọi người đều mang vũ khí à!”
Lý Thanh Sơn vung tay lên, băng đao xuất hiện trong tay hắn. Thiếu nữ Dạ Du Nhân ngồi ở cuối cùng suýt nữa đã rút đao ra.
Dạ Minh Châu vẫn duy trì tư thái kia, đến cả nụ cười cũng không hề thay đổi, giống là một cái mặt nạ quỷ dị mà mỹ lệ, bóng tối xung quanh dường như đã dày dặc lên khá nhiều.
“Ồ, hóa ra là ở đây!”
Cuối cùng Lý Thanh Sơn cũng đi về phía cuối bàn.
Dạ Minh Châu thu tay, lộ ra một nụ cười khinh miệt, hóa ra cũng chỉ đến thế thôi. Bốn phía vang lên tiếng cười âm lãnh.
Trái tim của Dạ Lưu Ba đang thắt lại giờ đây cũng hơi thả lỏng ra, nghe thấy tiếng cười này, lại thắt lại, rất là phức tạp, đã không muốn hắn lật mặt với chủ mẫu, lại cũng không muốn hắn cúi đầu phục tùng.
Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, giống như là đồng thời bị chẹn cổ họng. Chỉ thấy Lý Thanh Sơn nhấc cái bàn đá hắc diệu cực nặng kia lên đặt ở giữa đại sảnh, vừa hay đối diện chủ vị của Dạ Minh Châu, lại ước lượng một chút, mới khoanh chân ngồi xuống.
“Chỗ này cũng tương đối rồi, người ở xa tới chính là khách, có lẽ chủ mẫu đại nhân sẽ không trách tội.”
Cũng không quản nàng có trách tội hay không, lớn tiếng thúc giục:
“Nhanh chóng dâng món lên nhé, ta đang đói lắm rồi!”
Dạ Minh Châu nhìn quản sự áo đen một cái, quản sự áo đen lập tức rung chuông lên.
Từng món ăn được bưng lên, có mặn có chay, có lạnh có nóng, toàn bộ đều là sắc hương vị đầy đủ, không hề kém mỹ thực trên mặt đất.
Nhưng mà không có ai có khẩu vị, có tâm tình chú ý đến những mỹ thực này, bởi vì lãnh địa quan trọng nhất của bọn hắn đã bị đoạt đi.
Trừ một con yêu quái, cái con yêu quái đã đoạt lấy lãnh địa của họ, đang há miệng nhồm nhoàm, tự rót tự uống, ăn uống no nê.
Nếm mỹ tửu mỹ thực khắp thiên hạ, vốn là một trong những mong muốn của hắn, có cơ hội tốt như thế này hắn sao có thể bỏ lỡ, muốn chiến hay muốn hòa, ăn xong rồi nói. Đồ ăn của Dạ Du Nhân có phong vị rất khác biệt, chớp mắt hắn đã quét sạch đồ ăn trên bàn, liếʍ liếʍ môi, nói rằng:
“Không tệ, có còn không?”
Quản sự áo đen chỉ có thể rung chuông lần nữa.
Thế là, một đám người ngồi xem Lý Thanh Sơn một người ăn, không khí lại càng quái dị.
Dạ Lưu Ba cười trong lòng: không hổ là chủ nhân.
“Sao mấy người không ăn?”
Lý Thanh Sơn lại một lần nữa quét sạch đồ ăn trên bàn, ngẩng đầu lên nói.
“Các ngươi không ăn, vậy thì cho ta đi!”
Lý Thanh Sơn vung tay lên, hơn mười tia sóng nước bay tản ra, tiến thẳng đến đồ ăn trước mặt bọn hắn.
Bá bá bá, một đao quang chớp hiện, chặt đứt sóng nước, ngay lập tức, giương cung bạt kiếm, sát khí bức người.