Chương 689: Ám Sát - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 689: Ám Sát
Đôi môi băng lãnh hôn lên, đầu lưỡi giống như một con rắn trơn trượt chui vào trong miệng.
“Coi chừng có độc!”
Dạ Lưu Ba không còn cố kỵ gì nữa, lớn tiếng nhắc nhở, nhưng đã trễ rồi.
Dạ Lưu Tinh đẩy đầu lưỡi một cái, bắn một viên độc dược vào trong họng Lý Thanh Sơn, ngay lập tức có một khí tức ngọt ngấy tràn ra, trong dạ dày nóng như lửa đốt.
“Hừ, nam nhân ngu xuẩn, dù là yêu tướng cũng chẳng có gì khác biệt!”
Dạ Lưu Tinh thầm cười lạnh, viên độc dược này được chế bằng cách lấy độc dịch của nhện rực rỡ trong lòng đất rồi tôi luyện thành đan, một viên nho nhỏ thế này có thể dễ dàng độc chết một trăm người.
Ngay lúc Dạ Lưu Tinh đang muốn thoát khỏi cái ôm của Lý Thanh Sơn, rút đoản kiếm ra, cho Lý Thanh Sơn một kích trí mạng.
Cánh tay rắn như sắt của Lý Thanh Sơn lại ôm chặt lấy, càng lúc càng chặt, Dạ Lưu Tinh tức khắc không thể hít thở, trong cơ thể phát ra tiếng nứt gãy lách cách.
Mà vào lúc này, hai người còn đang ôm hôn nồng cháy. Lý Thanh Sơn nhướn mày, phun ra độc dịch đã hòa tan.
Hừ, muốn dùng chiêu này, cũng không điều tra trước một chút xem đối phương là yêu quái gì. Không thấy cặp sừng trâu to thế này trên đầu ta à? Đây không phải thần thông, mà là thiên phú, trâu có thể nhai lại.
“Ưm!”
Dạ Lưu Tinh muốn quay đầu. Một bàn tay to lớn chặn lại phía sau, tiếp tục hôn sâu. Tuy kính tượng chỉ có được ba phần sức mạnh nhưng cũng đủ để áp chế Dạ Du Nhân không có sở trường về sức mạnh này rồi.
Độc dịch chớp mắt đã đi vào trong cơ thể Dạ Lưu Tinh, lúc này Lý Thanh Sơn mới ngưng lại, độc dịch còn sót lại tuy vẫn có chút ảnh hưởng tới hắn, nhưng dựa vào thể phách của hắn thì dù có thật sự tiêu hóa viên độc dược này cũng chỉ là bụng không thoải mái thôi.
Dạ Lưu Tinh không chút do dự, nhanh chóng thoát thân, rút đoản kiếm ra đâm về phía tim Lý Thanh Sơn. Động tác nhanh như thiểm điện, một phát tất trúng.
“Chủ nhân!”
Dạ Lưu Ba kinh hô một tiếng.
Lý Thanh Sơn lặng lẽ cười. Ánh nắng xuyên qua màn đêm, sức mạnh chấn động làm thân thể bị thương.
“Leng keng” một tiếng, đoản kiếm tuột khỏi tay, rơi trên mặt đất. Bàn tay cầm kiếm cũng vô lực buông xuống, đến cả ngón út cũng không động đậy được.
Nói thật, chỉ dựa vào ba phần sức mạnh hiện tại của Lý Thanh Sơn thì muốn đối phó với Dạ Lưu Tinh thật sự là không nắm chắc được. Nhưng lại dám dùng âm mưu, chơi cận chiến, rõ là tự chuốc lấy đau khổ.
Mất đi linh khí áp chế, độc khí từ từ lan đến khuôn mặt nàng, năm màu biến ảo, toàn thân đều đau đớn vô cùng, bóng dáng của tử vong chớp mắt ập xuống, sự sống chết của nàng đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của hắn, có chút hối hận vì đã không nghe theo khuyến cáo của Dạ Lưu Tô.
Lý Thanh Sơn đứng dậy, đánh cửa phòng ra, tiện tay ném nàng ra ngoài hành lang.
Quay lại trong phòng, chỉnh lại ghế dựa, nói với Dạ Lưu Ba đang từng mắt há miệng:
“Tiếp tục đi!”
Nếu không phải đang có tính toán khác thì lúc này đã gϊếŧ quách Dạ Lưu Tinh đi rồi, chẳng qua hiện tại nàng đang bị độc khí phát tác, xương cốt toàn thân đã bị Lý Thanh Sơn ôm gãy cả một nửa, trong thời gian ngắn đừng hòng đến gây phiền phức cho hắn.
“Không muốn! Chủ nhân không chịu thỏa mãn nô bộc, nô bộc vì sao phải thỏa mãn chủ nhân?”
Dạ Lưu Ba bĩu môi, đứng dậy mặc lại y giáp. Sự ám muội đang tràn lan trong phòng lại không bị tiêu trừ nhanh chóng như vậy.
“Vậy đưa ta đi dạo xung quanh đi!”
Lý Thanh Sơn cười cười, chẳng mấy khi mới xuống lòng đất một lần, không đi thăm quan tử tế một phen thì sao mà được?
Lúc mở cửa phòng ra thì đã không thấy Dạ Lưu Tinh đâu.
Vừa đi đến cuối hành lang, hắc bào quản sự đi đến thông báo:
“Bắc Nguyệt đại nhân, chủ mẫu đã về rồi, mời ngài đi dùng bữa.”
“Về nhanh thế!”
Lý Thanh Sơn thấy Dạ Lưu Ba run rẩy cả người, nắm chắc lấy tay của nàng, có chút trơn ướt.
Lý Thanh Sơn đi theo quản sự đến một đại sảnh sâu trong thành, chỗ ngồi đã bày xong rồi.
Tổng cộng có mười bốn người đang ngồi, ngồi trên chủ tọa ở giữa là một nữ tử mặc váy dài hoa lệ, trên đầu đeo trang sức hình nhền nhện, giữa cổ đeo dây chuyền nhện nhện, trên ngón tay đeo nhẫn nhền nhện.
Nàng là Dạ Du Nhân đeo nhiều trang sức nhất mà Lý Thanh Sơn từng gặp, dung mạo của nàng lại có bảy tám phần tương tự với Dạ Lưu Tô, nếu không phải nhờ bộ dáng quyến rũ trưởng thành kia có lẽ sẽ nhầm nàng là tỷ tỷ của Dạ Lưu Tô.
Tuy khí tức trên người nàng không hề lộ ra, nhưng Lý Thanh Sơn nhờ vào bản năng mà phán đoán ra, sợ là thực lực của nàng không kém hơn Lạp Tháp đạo nhân của Bách Gia kinh viện, cũng đã gần đến thiên kiếp lần hai, không thể xem thường.
Bên tay trái của chủ mẫu, Dạ Lưu Tinh ngồi ở thượng tọa, ánh mắt nhìn Lý Thanh Sơn mang theo âm hàn khắc cốt, sắc mặt rất không tốt, có lẽ là đang cố gắng chống đỡ thân thể. Vị trí thứ hai là một nữ tử chưa từng gặp qua, một gương mặt bình phàm không giống Dạ Du Nhân, vị trí thứ ba mới là Dạ Lưu Tô, mắt nhìn về phía trước không hề nhìn Lý Thanh Sơn.
Vị trí thứ tư để trống, Dạ Lưu Ba buông tay Lý Thanh Sơn ra, chủ động chạy qua ngồi xuống, cẩn thận dè dặt. Ba người ở phía dưới, tu vị kém hơn Dạ Lưu Ba một chút, nhưng đều rất trẻ.