Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 688 - Chương 688: Ước Định

Chương 688: Ước Định - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 688: Ước Định


Sau khi độ qua thiên kiếp, tính chất của yêu khí cũng phát sinh biến hóa, không những có thể luyện hóa linh khí, kích phát linh phù cũng không có gì khó nữa. Chẳng qua vẫn không thể mở được nhẫn Tu Di của Phi Long trưởng lão, không biết Thanh Ngưu để lại cho hắn cái gì.

“Bách bảo nang!”

Dạ Lưu Ba có chút kinh ngạc.

“Bách bảo nang rất hiếm có ư?”

Giờ Lý Thanh Sơn mới phát hiện, trên người Dạ Lưu Ba không hề có vật phẩm mà kẻ tu hành trên mặt đất nhất định phải có này.

“Đương nhiên rồi, sau khi độ qua thiên kiếp, mới có tư cách nhận lấy một cái từ trong tộc.”

Dạ Du Nhân tuy cũng có thể luyện khí, nhưng lại không có năng lực luyện chế bách bảo nang, bách bảo nang lưu truyền ở dưới lòng đất đều là của kẻ tu hành trên mặt đất xuống thám hiểm để lại sau khi bị gϊếŧ, số lượng tương đối ít ỏi.

“Ta còn đặc biệt chờ rất lâu cạnh mấy cửa động, cũng không kẻ tu hành nào trên mặt đất xuống thám hiểm, thật là kỳ quái.”

Dạ Lưu Ba làu bàu, trong lòng Lý Thanh Sơn biết rõ, lần đó bản thân đã đánh gϊếŧ gần hết cả đám tu hành giả rồi, làm gì còn ai dám xuống tự tìm cái chết nữa.

“Chờ quay lại lãnh địa, ta tặng ngươi một cái.”

Hiện tại thứ Lý Thanh Sơn không thiếu nhất chính là bách bảo nang, xếp thành chồng đamg không biết nên xử lý như thế nào mới ổn.

“Thật ư? Cảm ơn chủ nhân.”

Dạ Lưu Ba kinh hỉ hôn Lý Thanh Sơn một cái, sau đó nhè nhẹ đẩy Lý Thanh Sơn đến cái giường lớn ở giữa phòng, sau đó uốn éo thân mình, bỏ đi y giáp màu đen trên người, chỉ để lại đồ lót tơ lụa che đi những chỗ quan trọng, nàng nhào đến trên người Lý Thanh Sơn.

“Ngươi muốn làm gì?”

Lý Thanh Sơn đỡ lấy bả vai của Dạ Lưu Ba, nhìn ngực của Dạ Lưu Ba cảm thấy không hổ danh chữ “Ba” trong tên nàng.

“Phải một lúc nữa chủ mẫu mới về tới, để ta phục vụ chủ nhân tử tế một chút.”

Dạ Lưu Ba vội vã cởi đai lưng của Lý Thanh Sơn ra.

Cái tinh thần háo sắc kia làm Lý Thanh Sơn chợt nhớ lại chính bản thân mình, cơ thể mê người kia đang không ngừng ma sát, hắn cũng cảm thấy một cỗ dục hỏa từ bụng dưới vọt thẳng lên, than thở một tiếng rồi đẩy Dạ Lưu Ba ra.

“Làm sao vậy?”

Dạ Lưu Ba ngạc nhiên.

“Ta đã ước định với người khác, ta chỉ thuộc về nàng.”

Lý Thanh Sơn chỉ đành buông tay.

“Nữ nhân à?”

Dạ Lưu Ba kinh ngạc.

“Đương nhiên.”

Lý Thanh Sơn không vui nói.

“Vậy ta yên tâm rồi, dù sao nàng cũng không có ở đây.”

Dạ Lưu Ba lại tươi cười trở lại, cúi người xuống hôn Lý Thanh Sơn.

“Ước định, chính là để dùng vào những lúc thế này đấy.”

Lý Thanh Sơn mạnh mẽ nắm chắc lấy bả vai của nàng, chỉ thấy bộ ngực trước mắt hơi rung động, nhìn thật là đã con mắt.

“Chủ nhân tốt, xin ngươi đó, Lưu Ba muốn mà.”

Dạ Lưu Ba mị nhãn như tơ, cắn lấy ngón tay, uốn éo cặp đùi thon dài, một tay kẹp ở giữa đùi.

“Nếu ngươi muốn thì đi tìm mấy người đàn ông khác là được.”

Lý Thanh Sơn thở gấp, nếu không phải có Linh Quy Trấn Hải quyết, hắn thật sự không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Gặp được ngươi rồi, ta còn muốn đàn ông nào khác nữa, ngươi cứ xem như làm việc tốt, cùng ta một lần còn không được ư? Sau này ta nhất định sẽ trung thành với chủ nhân.”

Dạ Lưu Ba u oán ra mặt.

“Chủ nhân không có nghĩa vụ phải thỏa mãn nô bộc nhé.”
Lý Thanh Sơn cười cười vỗ má nàng, đứng dậy.

“Ngươi không làm cùng ta, ta sẽ tự giải quyết đấy.”

“Xin mời.”

Lý Thanh Sơn thấy góc nhà có một cái tủ sách, chạy qua rút ra một quyển, văn tự bên trong lại giống hệt như của nhân loại bên trên, chỉ là cách viết rất đẹp, sau người có tiếng rêи ɾỉ lảnh lót vang lên, làm hắn toét miệng cười.

Thấy Lý Thanh Sơn quay mặt qua, lại càng đắc ý, thanh âm càng vang dội. Lý Thanh Sơn nhanh gọn lấy ghế dựa ra, ngồi ở trước giường thưởng thức. Chỉ xem phim thôi thì không tính là có lỗi với Quỳnh Chi nhỉ, tuy là người thật biểu diễn.

Dạ Lưu Ba chỉ thấy bất kể nỗ lực thế nào Lý Thanh Sơn đều không có ý định lên giường, cảm thấy chán nản.

Cốc cốc cốc, Dạ Lưu Tinh gõ cửa đi vào, nhìn trên giường một cái, vậy mà lại lộ ra một nụ cười, cứ như là nước đá tràn ra khi mặt băng bị nứt:
“Bắc Nguyệt đại nhân, có muốn bọn ta cùng phục vụ ngươi không?”



Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra ngươi chẳng có ý tốt gì cả, muốn dùng sắc dụ cũng nên học cái vị trên giường kia kìa!

Nếu như Dạ Lưu Tô chỉ là lạnh lùng, thì Dạ Lưu Tinh đơn giản chính là lạnh ngắt, nam nhân bình thường chỉ liếc nhìn nàng một cái thì có tâm tư gì cũng biến mất hết rồi.

“Được thôi!”

Lý Thanh Sơn thừa nhận bản thân rất hiếu kỳ, nàng sẽ dùng sắc dụ hoặc bản thân thế nào. Hơn nữa thái độ lạnh lùng của nàng ngược lại càng dễ dàng kích phát du͙ vọиɠ chinh phục của nam nhân, chẳng lẽ đây cũng là một phần trong kế hoạch của nàng?

Dạ Lưu Tinh đi lên trước mấy bước, cứng ngắc ngồi vào trong lòng Lý Thanh Sơn, ôm chắc lấy cổ Lý Thanh Sơn, trên mặt lộ ra biểu tình hiểm ác rõ ràng.
“Chủ nhân, không được!”

Dạ Lưu Ba lớn tiếng khuyên can lại bị Dạ Lưu Tinh hung dữ trừng một cái, lập tức rén luôn không dám nói gì nữa.

Lý Thanh Sơn cho Dạ Lưu Ba một ánh mắt ý bảo an tâm, cười xem Dạ Lưu Tinh còn làm được gì, nếu có thể miễn phí thưởng thức một thước phim nóng bỏng thì cũng chả thiệt đi đâu được.

Bình Luận (0)
Comment