Chương 687: Không Thể - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 687: Không Thể
“Dạ Lưu Ba, vì sao ngươi lại quay lại? Còn dám đưa người ngoài tới Hắc Diệu thành!”
Một giọng nói băng lãnh lăng lệ truyền tới, Lý Thanh Sơn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy có một nữ Dạ Du Nhân đang đứng bên trên một ngọn tháp trong thành lũy, lạnh lùng nhìn mình.
Sống mũi thon mà cao, hiển thị sự kiên quyết lãnh khốc của chủ nhân. So với sống mũi sắc nét này thì những ngũ quan khác đều trông có vẻ mờ nhạt, giống như một bản phác họa. Nhưng kết hợp cùng nhau, cộng thêm thần tình lãnh khốc của nàng lại tự có một loại mị lực khác biệt. Làm cho Lý Thanh Sơn, dù trên đường đã nhìn quen các mỹ nhân của tộc Dạ Du Nhân, cũng phải sáng cả mắt.
Mái tóc xanh thẫm của nàng được bện lại thành một bím tóc thô ngắn, trông rất lanh lợi. Trên người mặc quần áo da màu đen, cùng một đôi ủng đen dài đến ngang đùi, phác họa ra một đường cong mê người. Giữa eo có đeo một đoản kiếm, là một mỹ nhân không thua kém gì Dạ Lưu Tô mà tu vi lại càng cao hơn Dạ Lưu Tô.
“Lưu Tinh tỷ tỷ, ta có việc quan trọng, muốn bẩm báo với chủ mẫu. Vị Bắc Nguyệt yêu tướng này, là...là khách của của tộc ta. Xin hãy mở cổng thành ra.”
Dạ Lưu Tô cung kính hành lễ, không dám nói ra chuyện mất lãnh địa ở nơi đông người này.
Dạ Lưu Tinh dùng ánh mắt sắc sảo như dao đánh giá Lý Thanh Sơn. Khuôn mặt tuấn mỹ kia cũng không thể làm thần tình băng lãnh của nàng có chút cảm xúc nào, chỉ là mẫn cảm mà cảm thấy sự dị thường trong đó.
“Tỷ muội mấy người thật sự là khác nhau một trời một vực.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười đáp lại, nhỏ giọng nói với Dạ Lưu Ba.
“Bọn ta cũng không phải tỷ muội ruột.”
Dạ Lưu Ba bĩu bĩu môi.
Hóa ra, các nàng đều tới những gia đình khác nhau, nhờ vào thiên phú vượt xa đồng bạn mà trở thành con gái của chủ mẫu. Được phong làm công chúa với quận chúa, xưng hô với nhau là tỷ muội nhưng không hề có quan hệ máu mủ. Mà phân tỷ muội cũng không dựa vào tuổi tác lớn nhỏ mà là dựa vào tu vi cao thấp.
“Cung nghênh Lưu Tô công chúa điện hạ, cung nghênh Lưu Ba quận chúa điện hạ.”
Cổng thành ầm ầm mở ra, một đội vệ sĩ chia thành hai hàng trái phải, giơ cao trường mâu, đồng thanh hô.
“Đại nhân, xin giao binh khí cho ta.”
Một quản sự gầy còm mặc hắc bào đến trước mặt Lý Thanh Sơn.
“Ta có mang binh khí ư?”
Lý Thanh Sơn cười rồi phất phất tay, băng đao liền biến mất tại chỗ.
Hắc bào quản sự vừa sững người, Lý Thanh Sơn đã ôm lấy Dạ Lưu Ba đi vào, cũng không dám ngăn cản. Sự tồn tại của yêu tướng ở nơi dưới lòng đất này có một địa vị siêu nhiên, yêu tộc cao hơn Dạ Du Nhân tộc cũng là quy tắc được ngầm thừa nhận.
Bước vào đại sảnh màu đen, ở giữa một cái ao phun nước có điêu khắc lên một người phụ nữ khỏa thân. Trên mặt đất được trải thảm hoa văn dày cộp, trên vách tường rủ xuống những thảm treo bình thường, toàn bộ đều được thêu hoa văn hình nhền nhện diễm lệ bắt mắt.
Hai cái cầu thang giống như là hai cánh tay đang rộng mở rồi tụm lại ở lầu hai, Dạ Lưu Tinh đang đứng ở đó, lạnh lùng nhìn tới.
“Lưu Tô, ngươi đi với ta. Lưu Ba, ngươi đi chiêu đãi quý khách.”
...
“Đến cùng là đã xảy ra việc gì?”
Gió rét gào thét trên ngọn tháp nhọn hoắt, nhìn từ cửa sổ xuống thì Hắc Diệu thành giống như ở ngay dưới gót chân. Giọng nói băng lãnh của Dạ Lưu Tinh còn lạnh lẽo hơn cả gió rét.
Dạ Lưu Tô kể lại tất cả mọi việc một lần.
“Bốp!”
Một cái bạt tai vang, trên mặt Dạ Lưu Tô có thêm một dấu tay, khóe mồm tràn ra máu tươi, lại không dám động đậy.
“Ngươi có biết rằng vùng lãnh địa đó có ý nghĩa gì với chúng ta không, trong tộc đã hi sinh bao nhiêu tộc nhân, đã phải trả giá đắt nhường nào mới có được?”
Hàn quang phẫn nộ lấp lóe trong mắt Dạ Lưu Tinh.
“Ta biết.”
“Hắn chắc chắn phải chết! Trước khi chủ mẫu quay về.”
Dạ Lưu Tinh lại giơ tay lên, nhưng chậm chạp không vung xuống, hung dữ chém vào không khí.
“Ta không đồng ý!”
Dạ Lưu Tô ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên quyết.
“Ngươi muốn chịu hình phạt xà quật ư?”
“Chủ mẫu quay về, ta cũng sẽ khuyên nàng không nên làm như vậy à?”
“Chẳng lẽ ngươi đã nhìn trúng tên gia hỏa kia, muốn bao che cho hắn?”
Dạ Lưu Tinh bóp chặt gáy của Dạ Lưu Tô, giọng nói lạnh lùng giống như một thanh đao kề ngang cổ Dạ Lưu Tô.
“Hắn quá mạnh rồi, hơn nữa còn có năng lực khắc chế Dạ Du Nhân, một khi ra tay, bất kể thành bại đều sẽ tạo thành thiệt hại nặng nề đối với chúng ta.”
Dạ Lưu Tô không cử động, vẫn kiên trì nói.
“Chúng ta là thích khách, vốn là phải lấy yếu thắng mạnh.”
Dạ Lưu Tinh hung dữ đẩy nàng vào trên tường, lại ôm vào trong lòng, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo không lay chuyển của nàng, buông lỏng tay ra, quay người đi xuống lầu.
...
“Đây là đâu?”
Lý Thanh Sơn đứng trong một gian phòng hoa mỹ, trong không khí có hương khí dày đặc. Cái gương đứng viền hoa hình bầu dục phản chiếu thân ảnh yểu điệu của Dạ Lưu Ba.
“Đương nhiên là phòng của ta.”
Dạ Lưu Ba chỉnh sửa lại đầu tóc hơi tán loạn trước kính, quay người nhào vào trong lòng Lý Thanh Sơn, ngửa đầu nói:
“Khi nãy ngươi sao làm được vậy?”
“Đương nhiên là dùng bách bảo nang.”
Lý Thanh Sơn nói một cách đương nhiên, trước khi xuất phát hắn có mang bách bảo nang theo, ở bên trong có một vài vật phẩm có khả năng sẽ dùng đến, trong số đó có mười mấy tờ linh phù cực phẩm do cướp được. Nếu thực sự phải chiến đấu thì vẫn có thể bảo đảm được sức sát thương tất yếu.