Chương 686: Hắc Diệu Thành - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 686: Hắc Diệu Thành
Mấy bóng đen xuất hiện ở đỉnh của thác nước, thấy họ biến mất trong hang động đành xoay người rời đi.
“Tên vừa rồi là yêu tướng hả?’
“Kỳ lạ, sao không có bất kỳ khí tức nào nhỉ?”
“Lập tức trở về bẩm báo với chủ mẫu, Dạ Lưu Tô đã quay lại, nhất định không thể để nàng ta quay về lãnh địa.”
Đang đi trong bóng đêm, bỗng nhiên có mấy tia sáng le lói, đập vào mắt Lý Thanh Sơn.
Mấy khí tức bị che giấu rất sâu lảng vảng xung quanh, nhưng vừa thấy là Dạ Lưu Ba thì lặng lẽ rút lui.
“Chào mừng đến với Hắc Diệu thành!”
Dạ Lưu Ba hôn một cái lên mặt Lý Thanh Sơn, rời khỏi lòng hắn. Sau đó nàng duỗi cánh tay phải, một tòa thành màu đen hiện lên trước mắt Lý Thanh Sơn.
Đây là một hang động cực lớn hiếm thấy, gần bằng với Khánh Dương thành. Nhưng mức độ sầm uất lại gấp trăm lần.
Những lầu tháp bằng đá màu đen, nhấp nhô chỉ về đỉnh vòm tăm tối, trải dài liên miên trên nền hang động, kéo lên tận dốc hang động xung quanh, hòa làm một với vách đá. Thậm chí ngay cả trên vách đá đều bị tạc nứt, hình thành nên kiến trúc như hầm trú ẩn.
Thậm chí ở đỉnh của hang động, những nhũ thạch cực lớn rủ xuống, đều có dấu vết đào bới của con người. Mỗi một tòa kiến trúc mang đường cong tinh tế, mượt mà, được vẽ lên hoa văn cùng đồ án như thể một tác phẩm nghệ thuật màu đen.
Ánh sáng rải rác lấp lánh trên đỉnh vòm màu đen, thế nhưng lại là một tinh đồ tráng lệ. Tuy rằng không so được với sao trời thật sự, nhưng lại có một cảm giác huy hoàng của nền văn minh sáng tạo vạn vật.
Đi lại trong hang động tối tăm và tĩnh mịch lâu như thế, đột nhiên trông thấy nhiều kiến trúc của nền văn mình như vậy, quả thật khiến Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút thân thiết, hơi ngạc nhiên vì trình độ văn minh phát triển của Dạ Du Nhân.
Giữa trung tâm thành phố là một lâu đài màu đen, có phong cách kiến trúc không thuộc về nhân loại, vừa trang nghiêm lại cao quý, ưu nhã, thể hiện được tay nghề độc đáo của thợ thủ công Dạ Du Nhiên.
“Chúng ta đến đó nghỉ một lát, chờ chủ mẫu cho gọi, đã có người đi thông báo rồi.”
Dạ Lưu Ba thả chậm bước chân, đi về phía lâu đài.
“Hay là chúng ta trực tiếp tới Chu Võng thành.”
Dạ Lưu Tô lại trừng mắt khi Dạ Lưu Ba đưa ra ý kiến.
“Chủ mẫu kia của các nàng không ở đây à?”
Lý Thanh Sơn tò mò.
“Chủ mẫu ở Chu Võng thành.”
Dạ Lưu Ba ôm cánh tay Lý Thanh Sơn, khẽ nói.
Mỗi một thị tộc đều có một chủ thành, nhưng mỗi một vị chủ mẫu đều sẽ sống ở Chu Võng thành, cũng là đại bản doanh của La Ti Chu Hậu.
Bóng người trên phố lắc lư, giao dịch và trao đổi giống như con người nhưng lại im ắng đến lạ thường. Ngay cả phần chân của trẻ nhỏ cũng yên tĩnh không tiếng động. Trên mặt còn mang sự âm trầm và điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi.
“Điện hạ.”
Thấy tỷ muội Dạ Lưu Tô đi tới, họ lần lượt cúi đầu hành lễ, cực kỳ cung kính.
Trong Dạ Du Nhân phân chia cấp bậc rất rõ ràng, tỷ muội Dạ Lưu Tô là “nữ nhi” của chủ mẫu. Nếu những Dạ Du Nhân bình thường dám bất kính, sẽ phải chịu trừng phạt vô cùng nghiêm khắc.
Đợi đến khi họ đi qua, đám người mới nhỏ giọng bàn tán:
“Sao Lưu Tô công chúa và Lưu Ba quận chúa đã trở lại rồi?”
“Trừ khi lãnh địa bên kia đã xảy ra chuyện gì đó?”
“Yêu tướng kia thật tuấn tú, nếu có thể ở cùng ta một đêm, dù giảm thọ mười năm ta cũng chịu.”
---
“Không ngờ rằng ngươi còn là quận chúa nha.”
Lý Thanh Sơn cười nói với Dạ Lưu Ba bên cạnh.
“Đã không còn là quận chúa nữa rồi, hiện tại là nô bộc của chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba mị nhãn như tơ, càng ôm chặt lấy cánh tay của Lý Thanh Sơn lún sâu vào trong bộ ngực nở nang, giấu giếm sự bất an hoảng hốt trong lòng mình.
“Chủ mẫu đáng sợ đến thế sao?”
“Rất đáng sợ!”
Dường như Dạ Lưu Ba lại nghĩ tới điều gì, rùng mình một cái.
“Đừng sợ!”
Lý Thanh Sơn rút cánh tay ra, ôm lấy bờ vai mảnh mai của nàng.
“Vâng.”
Trong lòng Dạ Lưu Ba cũng dần dần bình tĩnh lại, dựa vào trong lòng hắn. Dù là Dạ Lưu Tô cũng chỉ giúp đỡ nàng vào những khoảnh khắc nguy hiểm nhất, còn việc hoàn toàn dựa dẫm vào một người như thế này thì chưa từng xảy ra.
Cả quãng đường, Dạ Lưu Tô lúc nào cũng chú ý đến biểu hiện của Lý Thanh Sơn, lại thấy hắn chỉ giống như một du khách thăm quan, bừng bừng hứng thú mà xem xét kiến trúc cảnh vật bốn phía.
Dạ Lưu Ba liền đảm nhận thân phận hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu lịch sử Hắc Diệu thành cho hắn, bị thái độ thoải mái của hắn lây nhiễm nên cũng buông lỏng xuống, thi thoảng lại cười đùa với hắn mấy câu, cứ như không phải là bại tướng vừa mất đi lãnh địa trọng yếu vậy.
Dạ Lưu Tô quay lại nhìn, khẽ thở dài một hơi, trái lại có chút hâm mộ nàng, vùng lãnh địa này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với Chu Ảnh tộc, thậm chí là với cả Dạ Du Nhân tộc.
Không có gì khác, đó là một vùng lãnh địa có thể nhìn thấy tinh thần lãng nguyệt, nàng còn nhớ sự chấn động trong lòng khi lần đầu tiên bản thân nhìn thấy bầu trời đêm. Đó là hy vọng để Dạ Du Nhân quay lại mặt đất, nhưng lại bị đánh mất trong chính tay nàng.
Nàng nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay. Nàng không thể không hận Lý Thanh Sơn, càng không thể đầu quân vào yêu tộc, trở thành nô bộc.