Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 685 - Chương 685: Thác Nước

Chương 685: Thác Nước - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 685: Thác Nước


Một bóng đen đi về phía họ vừa đến, còn bóng đen khác lại hòa mình vào trong bóng tối, đuổi theo qua đó.

Lý Thanh Sơn đang bước nhanh về phía trước, bỗng cảm nhận được khác thường bèn dừng bước, đôi mắt bừng sáng.

“Keng!”

Băng đao thoát vỏ, vung về phía vách đá.

Mũi đao còn chưa tới thì hàng vạn tia sáng vàng đã bừng lên, bóng tối rút lui như thủy triều. Một loạt bóng người màu đen hiện lên trên vách đá, cực kỳ bắt mắt.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, vách đá phun ra máu tươi, một nam Dạ Du Nhân ngã xuống, kinh hãi hô lên:

“Ngươi là ai?”

Tiếp theo đó lại là một tiếng hét thảm thiết.

“Nguy rồi, là Bức Ảnh tộc!”

Dạ Lưu Ba nhào lên, giải quyết chỉ bằng một đao.

“Lẽ nào ngươi không cảm nhận được?”

Lý Thanh Sơn nhìn Lưu Dạ Tô, tu vi của nam tử Dạ Du Nhân này cũng chỉ sánh ngang với Dạ Lưu Ba.

“Lưu Ba, ngươi dẫn đường đi, mau đi thôi, ta không muốn để người khác lợi dụng.”

Nếu bổn tôn ở đây thì cũng không để bụng việc gϊếŧ thêm mấy người, rồi lĩnh ngộ thêm Hổ Ma. Nhưng phân thân ảnh trong gương này chỉ có ba phần thực lực của Lý Thanh Sơn, nếu chiến đấu kịch liệt sẽ khó tránh khỏi phải dè chừng.

“Được!”

Dạ Lưu Ba làm tiên phong, đội ngũ lập tức đi nhanh, lần này bày ra sự nhanh nhẹn, như tạo thành một con rắn dài uốn lượn. Dĩ nhiên, Lý Thanh Sơn và Dạ Lưu Ba dẫn đầu.

“Tỷ tỷ không đi theo.”

“Kệ nàng.”

Dạ Lưu Ba vừa dừng bước, Lý Thanh Sơn đã bế nàng lên, càng đi nhanh về phía trước hơn.

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, đây là nàng tự tìm chết.”

“Tỷ tỷ, tỷ mau tới đây!”

Dưới ánh mắt nghiêm khắc của Lý Thanh Sơn, Dạ Lưu Ba không dám lỗ mãng, chỉ có thể lớn tiếng gọi.

Dạ Lưu Tô nhìn bóng đen trước mắt, cảm nhận được từng luồng khí tức bị che giấu cực sâu đang bay nhanh tới gần họ. Trong mắt nàng tràn đầy quyết tuyệt, lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Dạ Lưu Ba truyền tới, đành thở dài rồi xoay người bay đi.

“Đừng tìm đường khác, trốn mau!”

Dạ Lưu Tô lướt qua từng hộ vệ Dạ Du Nhân, biết điều mau chóng tìm kiếm hang động khác.

Tên hộ vệ Dạ Du Nhân rớt lại sau cùng phản ứng chậm hơn đôi chút. Ngay lúc kinh hoàng, hắn ta bỗng khựng lại, im hơi lặng tiếng bị chia thành mấy mảnh.

Cuối cùng, chỉ còn lại ba người cùng nhau tiến vào. Hang động sâu hun hút, khúc khuỷu quanh co như thể ruột của con quái thú, nhanh chóng lướt qua.

Phần lớn thời gian, Lý Thanh Sơn đều chạy trên vách đá, không ngừng thay đổi hình dáng theo sự kéo dài của hang động, bóng đen vẫn đuổi theo sát sao, cũng ngày càng gần.

Trong lòng Dạ Lưu Tô cảm thấy kỳ lạ, sao hắn lại chậm hơn nhiều so với lúc chiến đấu nhỉ?

Bỗng nhiên, tiếng nước quen thuộc truyền tới, tiếng ầm ầm đó là của thác nước!

Hang động bị một mạch nước ngầm phun trào chia cắt, con sông vừa rộng lại vừa chảy xiết hơi giống Thanh Hà. Nếu không phải tận mắt chứng kiến, thì ai cũng không thể tưởng tượng nổi dưới lòng đất lại có một dòng sông rộng lớn như vậy.

Dòng sông lại đột nhiên bị một vùng hang động cực lớn cắt ngang, nước chảy thẳng ba nghìn thước, như tiếng sấm ầm ầm giận dữ rơi xuống mặt đất lại chảy cuồn cuộn về phía trước. Nếu không phải chính mắt trông thấy, ai cũng không thể tưởng tượng được, dưới lòng đất lại có một thác nước chênh lệch như vậy.

Dạ Lưu Ba mừng rỡ hô lên:

“Đến rồi! Vượt qua thác nước này chính là địa bàn của Chu Ảnh tộc.”
“Keng!”

Nàng vừa dứt lời, Lý Thanh Sơn lại vung đao lên, đón đỡ đoản kiếm trong bóng tối, tia lửa bắn ra xung quanh.

“Sức mạnh thật lớn! Đây là ánh sáng gì lại có thể phá được Dạ Du của ta?”

Bóng đen bay về phía sau, hổ khẩu* ở tay phải nứt ra. Trong lòng chấn động, ánh mặt trời chói mắt kia càng khiến hắn ta thêm khó hiểu.

*là một huyệt vị, còn có tên gọi khác là huyệt Hợp Cốc.

“Đi thôi!”

Lý Thanh Sơn tung mình nhảy vào giữa sông, vừa nãy khi ánh nắng thoáng hiện, hắn trông thấy lại có thêm hai bóng đen đang tới gần. Cùng với sự xô đẩy của dòng chảy, vừa chớp mắt đã cách xa hang động, bị dòng nước hất ra rơi vào bóng đêm vô tận cùng với thác nước.

Lý Thanh Sơn duỗi tay phải, yêu khí dao động, thác nước lớn mênh mông cuồn cuộn hàng vạn năm bỗng chốc bị gián đoạn. Như thể một con rồng khổng lồ rít gào, đột ngột chảy ngược vào trong hang.
Mấy bóng đen đang định đuổi theo, hồng thủy ngút trời ập tới, đành phải dừng bước thi triển Dạ Du biến mất trong bóng đêm. Mà nước còn chưa tới thì ánh sáng đã tới trước, bóng dáng biến mất của họ vặn vẹo một chút rồi bị nước lũ đập mạnh trở lại.

Đây không phải là dòng nước bình thường, mà đã dung hợp yêu khí của Lý Thanh Sơn, uy lực khϊếp người.

Dạ Lưu Tô mở to mắt, trong thế giới dưới lòng đất, sự tranh đấu giữa Dạ Du Nhân đều chủ yếu là nhanh và nguy hiểm. Dù là thích khách quyết đấu, nào đã từng nhìn thấy thế tấn công to lớn như vậy.

Dạ Lưu Ba ở trong lòng Lý Thanh Sơn nhìn thấy cảnh này, thầm chấn động. Hình như chiêu này là do nàng phát minh ra, rồi lại nhìn gương mặt tuấn tú hoàn mỹ kia, đầu óc si mê.

“Ở đây!”

Chẳng mấy chốc đã rơi xuống đáy thác nước, Dạ Lưu Tô tiến vào một hang động bên cạnh. Trong mạch nước ngầm, một dòng nước trào ra nâng Lý Thanh Sơn lên, nàng bèn theo sát hắn.
Ầm!

Hàng chục tấn nước mạnh mẽ nện xuống, dường như còn nổi lên tiếng sấm kinh người, hang động khẽ run lên. Thác nước trút xuống với thế nước cực lớn mà trước nay chưa từng có, chẳng qua, rất nhanh đã trở lại bình thường.

Bình Luận (0)
Comment