Chương 684: Phản Bội - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 684: Phản Bội
“Giờ ta lại tò mò một chuyện kia của ngươi là gì?”
“Ta muốn xin ngươi bảo vệ ta.”
“Ai muốn làm hại ngươi?”
“Đánh mất lãnh địa, sau khi trở về chắc chắn sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc, nhiều người trong Chu Ảnh tộc đều chờ bỏ đá xuống giếng thôi.”
Dạ Lưu Ba oán hận nói, lại hơi tự đắc, vì hiện tại đã được một vị yêu tướng mạnh mẽ che chở, chủ mẫu cũng không có cách gì gây khó dễ cho nàng đâu nhỉ!
“Yên tâm, chủ nhân sẽ bảo vệ tôi tớ.”
“Cảm ơn chủ nhân.”
Dạ Lưu Ba cảm thấy ấm áp, nở một nụ cười ngọt ngào.
Dạ Lưu Tô đang dẫn dắt đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi trong hang động, đáy lòng hơi lo âu.
Lúc này hai người kia trở về, Dạ Lưu Ba thân mật ôm cánh tay Lý Thanh Sơn, trên mặt là nụ cười dịu dàng.
“Được rồi.”
Lý Thanh Sơn kéo tay Dạ Lưu Ba ra.
Dạ Lưu Ba u oán liếc hắn một cái, sau đó nói với Dạ Lưu Tô:
“Tỷ tỷ, ta đã nói tất cả kế hoạch của ngươi cho Nguyệt đại nhân.”
Lòng Dạ Lưu Tô chấn động, chuyện nàng lo nhất đã xảy ra, nên lập tức hét lên đầy giận dữ:
“Lưu Ba!”
Nàng rút đao ra, nhưng lại bị Lý Thanh Sơn nắm chặt.
Dạ Lưu Ba trừng mắt lại không chút yếu thế:
“Tỷ tỷ, cho dù ngươi muốn hi sinh thì cũng phải hỏi bọn tỷ muội có đồng ý hay không chứ.”
Vừa nhắc đến kế hoạch của Dạ Lưu Tô, đám hộ vệ Dạ Du nhân bỗng bùng nổ.
“Ta đã nói mà sao đường đi lại không đúng.”
“Lưu Tô đại nhân, chuyện này là thật sao?”
Các nàng cũng không có tinh thần hiến thân vì thị tộc, dù sao việc trừng phạt vì để mất lãnh địa cũng không rơi đến người các nàng, cùng lắm chỉ bị liên lụy chút thôi.
Dạ Lưu Tô không nói một lời, như ngầm thừa nhận.
“Từ hôm nay trở đi, ta rời khỏi Chu Ảnh tộc, trở thành tôi tớ của Bắc Nguyệt đại nhân!”
Lúc này, Dạ Lưu Ba nói một câu càng khơi dậy ngàn cơn sóng lớn, điều này tương đương với việc phản bội thị tộc, gửi gắm vận mệnh của bản thân ở trên người Lý Thanh Sơn. Nếu Lý Thanh Sơn từ chối bảo vệ nàng, nàng cũng không thể nào tiếp tục sống ở dưới lòng đất.
Lý Thanh Sơn mỉm cười khẽ, có lẽ đây chính là khí thế Bá Vương trong truyền thuyết, nếu thật sự có sức mạnh vương giả bá chủ thì lo gì không có ai đi theo? Chỉ cần có đủ “thế”, rất nhiều chuyện chẳng cần hắn nhọc lòng.
…
“Lưu Ba, ngươi lại dám phản bội Chu Ảnh tộc, ngươi có biết sẽ có kết cục gì không? Ngươi tin tưởng yêu quái này thế cơ à?”
Dạ Lưu Tô chỉ Lý Thanh Sơn, lớn tiếng chất vấn.
“Ta còn tin tưởng hơn đám lão già kia, ta thà chết cũng không trở về chịu sự nhục mạ của đám hèn hạ kia.”
Dạ Lưu Ba quật cường ngẩng đầu lên:
“Ta cũng không cho phép tỷ chết vì họ, tỷ tỷ, hay là tỷ cũng cùng ta đi theo Bắc Nguyệt đại nhân đi. Như vậy sẽ không cần phải xem sắc mặt đám bà già đó nữa.”
“Câm miệng, đồ phản bội nhà ngươi, uổng công ta chăm sóc ngươi nhiều năm như vậy, đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Ai đối xử tốt với ta, ta sẽ đối tốt với người đó, cho nên mới không thể để tỷ ngu xuẩn mất khôn, tự tìm cái chết!”
L*иg ngực phập phồng kịch liệt, cảm xúc của cả hai trở nên kích động. Còn Lý Thanh Sơn, kẻ gây ra hết thảy mọi chuyện lại khoanh tay đứng một bên, trái lại còn coi mình như người ngoài mà lên tiếng phá vỡ cục diện giằng co.
“Dạ Lưu Tô, ngươi có biết Lưu Ba đã nói gì trước khi kể cho ta nghe kế hoạch của ngươi không?”
Dạ Lưu Tô nghe thấy Dạ Lưu Ba không màng an nguy của chính mình, cũng muốn đặt sự an toàn của nàng lên đầu. Trong lòng khẽ run, lửa giận tan biến trở thành bất đắc dĩ.
“Chẳng qua ta suy xét đến cảm nhận của Lưu Ba mới tha cho ngươi một mạng. Đừng không biết tốt xấu, thật ra ta gϊếŧ sạch các ngươi ở đây cũng chẳng sao cả!”
Sát khí vừa hiện, bầu không khí trong động chợt đông cứng, chỉ có Dạ Lưu Ba mỉm cười.
Qua lời giới thiệu của Dạ Lưu Ba, Lý Thanh Sơn đã nắm bắt được một số quy tắc trò chơi dưới lòng đất. Dù sao dị nhân cũng không phải là yêu quái, trong mắt La Ti Chu Hậu, một Dạ Lưu Tô chắc chắn không quan trọng bằng một yêu tướng cường đại. Chỉ cần không có bằng chứng trực tiếp, về cơ bản sẽ không gϊếŧ hắn chỉ vì một Dạ Du Nhân.
Trong mắt hắn, rõ ràng La Ti Chu Hậu lợi dụng quyền uy, chia cắt đám Dạ Du Nhân. Để họ tàn sát và tiêu hao lực lượng của nhau, đề phòng họ phát triển lớn mạnh.
“Ta tuyệt đối sẽ không phản bội thị tộc, hết thảy mọi chuyện cứ để chủ mẫu phán xử. Mong rằng ngươi có thể bảo vệ tốt cho nàng ấy.”
Trước sức mạnh tuyệt đối, Dạ Lưu Tô cũng chỉ biết cúi đầu, nàng không sợ hy sinh nhưng cũng không muốn hy sinh một cách vô ích.
Sau khi chỉnh sửa lộ tuyến, đội ngũ lại lên đường một lần nữa. Họ mới rời đi không lâu, hai bóng đen lập tức xuất hiện ở vị trí họ vừa ở, thấp giọng trao đổi.
“Hình như là tỷ muội Dạ Lưu Tô, hai giọng nói đó không thể nào sai được.”
“Sao họ lại ở đây nhỉ?”
“Không biết, ngươi trở về báo cho chủ mẫu đại nhân, nhất định phải giữ họ ở lại mãi mãi.”
“Vâng!”
Tỷ muội Dạ Lưu Tô mất khống chế cảm xúc, lớn tiếng tranh cãi dọc theo hang động dày đặc như mạng nhện, như thể tiếng chuông vang vọng trong màn đêm yên tĩnh, truyền tới rất xa. Đội ngũ đã đến gần rìa của lãnh địa thị tộc khác, lập tức thu hút sự chú ý của lính tuần tra.