Chương 699: Âm Hồn Bất Tán - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 699: Âm Hồn Bất Tán
Ánh mắt của Dạ Lưu Tô kiên định, tràn đầy tín niệm không thể dao động, không hề vì thân phận nô bộc mà có nửa phần cải biến.
"Muốn lên trên mặt đất? Nói không chừng rất nhanh thôi sẽ có cơ hội, chiến tranh giữa nhân loại và yêu tộc đã không còn xa nữa rồi, nhưng ngươi đừng nghĩ đây là việc tốt, nếu như chiến tranh thật sự xảy ra, chúng ta tất sẽ phải tác chiến ở tiền tuyến."
"Chúng ta có thể gia nhập vào nhân loại..."
“Im miệng!"
Dạ Lưu Tô còn chưa nói xong, Dạ Minh Châu đã bóp lấy cổ nàng.
"Ngươi nghĩ là vì sao chúng ta lại bị ép vào lòng đất, chính là vì nhân loại. Trong mắt yêu tộc, chúng ta chỉ bị coi là một quần tộc đặc thù, cần phải ràng buộc, hạn chế. Nhưng trong mắt nhân loại, chúng ta vẫn luôn là dị loại, nhất định phải bị đuổi tận gϊếŧ tuyệt, hoặc là làm nô ɭệ, ngươi hiểu không? Nếu ngươi còn dám nhắc đến lời này lần nữa, ta sẽ tự tay gϊếŧ chết ngươi!"
…
"Vâng, chủ mẫu."
Dạ Lưu Tô khép mắt, trong lòng lại không hề chấp nhận.
"Con gái ngoan, mẹ đều là vì muốn tốt cho ngươi, tương lai tự ngươi sẽ hiểu thôi."
Dạ Minh Châu buông tay ra, nhè nhẹ vuốt ve khuôn mặt của Dạ Lưu Tô.
Sau khi hoàn thành giao dịch, Lý Thanh Sơn lập tức quay về, bị Huyết Ảnh kia cào mấy trăm cái, yêu khí đã tiêu hao đi rất nhiều, còn kéo dài nữa chỉ sợ phân thân kính tượng sẽ duy trì không nổi.
Hắc Diệu thành triệt để biến mất trong màn đêm sau lưng, tiếng thác nước càng lúc càng gần, ba người ngược dòng mà lên, đi được nửa canh giờ, Lý Thanh Sơn đột nhiên dừng bước.
"Làm sao vậy, chủ nhân?"
Dạ Lưu Ba hỏi, Dạ Lưu Tô nhíu mày, hình như cũng phát giác ra điều gì.
"Hừ, âm hồn không tán, chúng ta nhanh đi thôi!"
Lý Thanh Sơn bế Dạ Lưu Ba lên, nâng tốc độ lên.
Huyết Ảnh giương áo choàng ra, gào thét xông lên thác nước, như một con dơi lớn đen ngòm, răng nanh trong miệng nhe ra, làm gương mặt đẹp đẽ lại trông có vẻ hung tợn, há miệng nói:
"Bắc Nguyệt, có dám với ta đấu một trận không? Để ta xem xem ngươi có bản lãnh gì mà gϊếŧ được Tam Sơn lão nhân."
Thanh âm không lớn, như một thanh kiếm sắc bén vô hình, xuyên thấu động quật, truyền vào trong tai Lý Thanh Sơn, một tiếng vo ve chói tai.
"Ngươi dám tới đuổi gϊếŧ ta? Không sợ bị Chu hậu đại nhân trị tội à?"
Lý Thanh Sơn lớn tiếng nói, từng cơn cuồng phong bọc lấy lưỡi đao gió bắn ra theo âm thanh.
"Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, ta sẽ chỉ hút khô mỗi một giọt máu trên người ngươi, để ngươi biết được kết cục khi mạo phạm ta."
Huyết Ảnh vẫy áo choàng một cái, chém vỡ đao gió, tốc độ không hề tiêu giảm nửa phần.
"Đại gia ta không thời gian chơi đùa với ngươi đâu."
Trong lúc một hỏi một đáp, cự ly đã rút ngắn còn một nửa. Tốc độ chạy của ba người so với Huyết Ảnh thì thật sự là chậm muốn chết.
"Các ngươi đi trước, để ta tới ngăn hắn!"
Lý Thanh Sơn dừng bước, quay người, giao bách bảo nang và đao cho Dạ Lưu Ba, lại quăng Dạ Lưu Ba cho Dạ Lưu Tô.
"Chủ nhân!"
"Ta có thể giúp ngươi."
Dạ Lưu Tô tay cầm loan đao.
"Chẳng mấy khi ngươi có lòng trung thành như vậy. Chẳng qua mục tiêu của hắn là ta. Bảo vệ Lưu Ba và bản thân ngươi cho tốt. Đây là mệnh lệnh!"
Dạ Lưu Tô cũng không nói thêm gì nữa, lập tức đi luôn, Lý Thanh Sơn gập người bay vào một hang động bên cạnh. Huyết Ảnh phắt cái đã tới, gần như không hề do dự gì lập tức đuổi theo Lý Thanh Sơn. Lúc này, khí tức của Lý Thanh Sơn đột nhiên biến mất.
"Chút trò vặt vãnh!"
Huyết Ảnh cười lạnh một cái, khuếch tán sóng âm ra, giống là một tấm lưới lọc tinh mịn không có một tấc sơ sót, lập tức hiện ra thân hình của Lý Thanh Sơn.
Một đuổi một chạy, cự ly giữa hai người nhanh chóng bị kéo gần lại.
Tiếng gió gào thét, thân ảnh lay động. Hang động u thâm ở trong mắt Lý Thanh Sơn cứ như là tàu lượn siêu tốc. Trập trùng lên xuống lại càng giống như bộ ruột lúc nhúc.
Đột nhiên, hắn ngừng lại. Hang động đến trước mắt là đã hết. Thế mà lại là một con đường cụt.
Lý Thanh Sơn thở dài, cũng tương đối rồi! Đặt tay lên trên vách đá.
Huyết Ảnh sớm đã thăm dò được tình hình của hang động này. Khóe mồm cong lên, nháy mặt tiến vào bên trong. Thấy rằng Lý Thanh Sơn chỉ còn ngoài trăm trượng, cự ly này với hắn mà nói thì chỉ là nháy mắt đã tới.
Ầm rầm! Tiếng chấn động vang vọng khắp hang động, chớp mắt từng vết nứt đã lan khắp ra nham bích, hàng vạn cân đất đá đổ sụp xuống.
Khuôn mặt cười nhạo của Lý Thanh Sơn bị một khối thạch nhũ khổng lồ che đi, khỏi bụi mờ mịt, sóng âm do thám cũng bị gián đoạn.
"Đừng có mơ trốn được!"
Huyết Ảnh không lui mà lại tiến lên, thân hình quay tròn, hóa làm một cái đầu khoan màu đen đỏ xuyên thấu tầng tầng đá đất. Từng khối đá núi cứ thế vỡ vụn thành bụi như đất mềm.
Nhưng đến sâu trong hang động, Lý Thanh Sơn lại đã biến mất không thấy đâu nữa, giống như là tự nhiên bốc hơi.
Phóng thích những chấn ba này, đã hao đi lượng yêu khí cuối cùng của hắn, phân thân kính tượng đã duy trì không nổi nữa tự nhiên sẽ tan biến đi.
"Được lắm, ta đã nhớ kỹ cái tên này, và cả cái vị này nữa. Bắc Nguyệt, mùi vị máu của ngươi, sớm muộn ta cũng sẽ nếm được thôi!"
Sự giận dữ loáng cái đã hết, Huyết Ảnh ngửa đầu ngửi nhẹ, cười gằn lộ ra răng nanh, phất áo choàng lên, quay người đi mất.