Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 702 - Chương 702: Thanh Đằng Lão Nhân Trở Về

Chương 702: Thanh Đằng Lão Nhân Trở Về - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 702: Thanh Đằng Lão Nhân Trở Về


"Không sai, thủ phạm của vụ án chính là con yêu quái này, cảnh giới yêu tướng, hẳn là mới vượt qua thiên kiếp không lâu. Theo phân tích thì có thể không phải là do dã thú bình thường biến thành, rất có thể là hậu duệ hỗn huyết của yêu quái cường đại.”

Vương Phác Thực chú ý đến biểu tình khác thường của Lý Thanh Sơn, lại đánh giá sai suy nghĩ của Lý Thanh Sơn.

Này, ta đúng là đẹp trai đến chết mất thôi!

Khóe miệng Lý Thanh Sơn hơi giật giật một chút, cố ghìm nụ cười lại, vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Với tu vi của ta thì có thể sẽ không đối phó được với yêu quái mạnh như vậy, sao nói là hậu duệ hỗn huyết?”

"Chỉ là điều tra thôi, Tiểu Hoa từng gặp bản tôn của hắn, còn lưu lại hồ sơ, nguyên mẫu của hắn có sừng trâu và đuôi hổ, thậm chí còn có hình người cơ bản, rất có thể là hậu duệ của Ngưu Yêu và Hổ Yêu."

Phân tích tuyệt vời! Lý Thanh Sơn thầm vỗ tay, sau đó nhét văn kiện kia vào trong bách bảo nang, tự mình đi điều tra vụ án gϊếŧ người của mình, cảm giác giống như kịch bản phim trinh thám, cuối cùng cảnh sát mới là hung thủ sao?

"Vâng, ta sẽ đi làm."

"Chờ một chút!"

Vương Phác Thực dựa vào lưng ghế, bỗng nhiên nhớ tới lời dặn dò của Cố Nhạn Ảnh, gọi Lý Thanh Sơn lại:

"Đừng quên viết một bản báo cáo.”

"Báo cáo? Tại sao viết báo cáo?”

Lý Thanh Sơn quay đầu lại nói.

"Nếu là nhiệm vụ điều tra thì đương nhiên phải viết báo cáo rồi, cũng không phải cho ngươi đi du lịch."

"Được, ta biết rồi."

Lý Thanh Sơn không thể làm gì được bèn tùy tiện viết, ứng phó cho qua chuyện là được rồi.

“Phải viết thêm quan điểm của ngươi, không được ít hơn một vạn chữ!”

Vương Phác Thực nói bổ sung, nếu là Cố thống lĩnh dặn dò, bất luận có thể lĩnh hội hàm nghĩa trong đó hay không đều phải hoàn thành 100%.

Dù sao, cũng không cần hắn hoàn thành.

Bốp! Lý Thanh Sơn nghiêng mình trở về, vỗ lên bàn nói:

"Vương thống lĩnh, ngươi không đùa ta đấy chứ! Nào có báo cáo nào phải viết nhiều chữ như vậy?!”

"Ngươi là một tiểu thuyết gia!"

"À...Đúng thế thì sao?”

"Đúng rồi thì cút đi viết cho ta! Chỉ cần thiếu một chữ, ta sẽ không thể tha cho ngươi đâu!"

Hàn khí trên người Vương Phác Thực cuồn cuồn tràn ra.

Bộp! Lý Thanh Sơn bay vào vách tường hành lang, cửa chính đóng lại trước mắt.

Lý Thanh Sơn thở ra một hơi, tiểu thuyết gia cũng là con người mà, viết một vạn chữ, đây không phải là muốn mạng người sao?

Lúc này, hai bóng người quen thuộc xuất hiện trước mặt Lý Thanh Sơn, họ đang kinh ngạc nhìn hắn.

"Ngươi là...Điêu Phi, còn có, Dư đại hiệp!”

Lý Thanh Sơn chớp chớp mắt để nhìn rõ gương mặt hai người, đúng là hai người quen đã lâu không gặp.

"Thanh...Thanh Sơn, ta được lệnh đi điều tra với ngươi."

Điêu Phi thân là đại sư huynh Thanh Đằng Sơn, vụ án này chắc chắn là không thể thiếu hắn.

"Vậy sao? Ngươi đã là Xích Lang Vệ rồi, chúc mừng, chúc mừng."

Lý Thanh Sơn thấy rõ trang phục trên người Điêu Phi.

"Là ta nên chúc mừng ngươi mới phải, đến luyện khí tầng tám rồi, ngươi luyện thế nào vậy?”

Vẻ mặt Điêu Phi khó mà tưởng nổi, ngày xưa trên long thuyền, Lý Thanh Sơn chẳng qua chỉ là luyện khí tầng một, tiểu luyện khí sĩ không đáng nhắc đến, chỉ mới qua vài năm mà đã có thay đổi lớn như vậy.

"Tùy tiện luyện thôi, đúng rồi, vậy báo cáo lần này giao cho ngươi nhé."

Lý Thanh Sơn tươi cười xán lạn, ôm lấy cổ Điêu Phi, bộ dáng rất thân thiết.

"Xin lỗi, ta rất muốn giúp ngươi, nhưng Vương thống lĩnh đặc biệt dặn dò, bản báo cáo này, chỉ có thể để một mình ngươi viết, những người khác không được giúp dù chỉ một chữ."
Vẻ mặt Điêu Phi mất tự nhiên nói, tuy rằng cảm thấy khí tức hiện tại của Lý Thanh Sơn đã trở nên ôn hoà hơn rất nhiều, nhưng cảm thụ của khi trước đã lưu lại quá sâu, không thể làm bạn với cọp được!

“Được rồi!”

Lý Thanh Sơn giật giật khóe miệng, buông Điêu Phi ra:

"Dư đại hiệp, sao ngươi cũng tới đây, đúng rồi, ở Thanh Đằng sơn không bị thương đấy chứ!”

"Cũng may không có bị thương, hai năm không gặp, ngươi cũng thành người lớn rồi. Ta đến đây để tìm nơi nương tựa...Tử Kiếm, ngươi còn nhớ nha đầu kia chứ!"

Dư Sơ Cuồng khẽ liếc Điêu Phi một cái.

"Đương nhiên, nàng chính là thiên tài của Bách gia kinh viện chúng ta mà, đáng tiếc ngươi lớn tuổi quá rồi, không vào được Bách gia kinh viện, không sao, ở Thanh Hà phủ cũng có thể tu luyện, nếu cần ta hỗ trợ cứ việc nói một tiếng."
"Cám ơn, nhưng mà ta phải trở về Thanh Đằng sơn đã."

Dư Sơ Cuồng vui vẻ ra mặt, quả nhiên hắn chưa hề quên cố nhân, sau đó lại toát ra vẻ bất đắc dĩ.

“Sẽ có nguy hiểm nhỉ!”

“Chưởng môn đã phát lệnh triệu tập rồi, triệu hồi tất cả đệ tử môn hạ, nếu không trở về sẽ bị xét xử theo phán môn!"

“Ngươi nói, Thanh Đằng lão nhân lại trở về Thanh Đằng sơn rồi ư?”

Ánh mắt Lý Thanh Sơn chợt lóe, chậm rãi hỏi.

“Đúng vậy!”

Dư Sơ Cuồng cúi đầu thở dài.

Điêu Phi giật mình một cái thật mạnh, trong phút chốc, hắn cảm giác như đang ở dưới chân hổ, không rét mà run.

Nhưng cảm giác này chỉ lóe lên rồi nhanh chóng biến mất, hắn lấy lại tinh thần lại, nghe thấy Lý Thanh Sơn cười nói:

"Xem ra báo cáo của ta có người viết hộ.”

Là ảo giác sao?

“Chúng ta đi thôi!”

Lý Thanh Sơn duỗi lưng một cái, lão già kia, đúng là không xem lời của ta ra gì mà!
Nhưng cũng tốt!

Bình Luận (0)
Comment