Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 701 - Chương 701: Là Tiểu Thuyết Gia

Chương 701: Là Tiểu Thuyết Gia - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 701: Là Tiểu Thuyết Gia


"Bị ta cắt đuôi rồi, không có thời gian chơi với hắn, đúng rồi, ta phải đi ra ngoài một chuyến, hoàn thành nhiệm vụ mà Chu hậu đại nhân giao phó, nơi lòng đất này vẫn do Dạ Lưu Tô đại vương ngươi chủ trì, đừng để ai làm phiền Mã Lục tu hành, à, nghỉ ngơi."

"Cái gì, không được, trên mặt đất quá nguy hiểm rồi!"

Dạ Lưu Ba đại kinh thất sắc, thế giới trên mặt đất đầy tu sĩ nhân loại, trong mắt nàng chính là sát cơ tứ phía, nguy hiểm vô cùng. Đây cũng giống hệt ánh mắt của tu sĩ trên mặt đất nhìn thế giới dưới lòng đất.

"Ta tự có tính toán, đúng rồi, bách bảo nang đã nói trước kia đây."

Lý Thanh Sơn lấy ra một cái bách bảo nang vừa vừa giao cho Dạ Lưu Ba.

"Cảm ơn chủ nhân, nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì cả!”

"Vâng."

Dạ Lưu Ba tội nghiệp ra mặt.

"Ngươi có thể thử loại đan dược này, nói không chừng có thể giúp ngươi độ qua Thiên kiếp."

Lý Thanh Sơn lấy ra một viên Chân Linh đan từ trong bách bảo nang, đặt vào trong tay Dạ Lưu Ba. Tuy không biết là đan dược do tu sĩ nhân loại luyện chế thì có bao nhiêu tác dụng với Dạ Du nhân, nhưng nếu như cũng có một chữ nhân, thì chắc là cũng có tác dụng thôi.

Trừ tăng thêm tu vị của bản thân, mấy thuộc hạ đắc lực cũng là không thể thiếu được. Tuy phân thân kính tượng tốt, cũng khó mà chu toàn mọi mặt được. Nếu Dạ Lưu Ba có thể độ qua thiên kiếp, mậu dịch dưới lòng đất sẽ có thể giao cho nàng kinh doanh, không cần cái gì cũng phải tự mình làm nữa.

Ánh mắt của Dạ Lưu Tô cũng bị ánh sáng của Chân Linh đan hấp dẫn, thầm kêu trong lòng: trên đời này hóa ra có tồn tại loại đan dược thần kỳ như vậy!

Dạ Lưu Ba đã cảm động đến nói không ra lời, giá trị của viên đan dược này không cần nói nàng cũng hiểu rõ.

"Sao vậy?"

Lý Thanh Sơn thấy Dạ Lưu Ba đỏ ứng cả mắt, có chút kinh ngạc.

"Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có ai tốt với ta như vậy, ta nhất định sẽ không phụ mong đợi của chủ nhân!"

Lý Thanh Sơn lại có chút ngại ngùng, có rất nhiều lúc thứ mà hắn để ý tới chỉ là lợi ích và báo đáp. Chẳng qua, trên thế gian vốn không có quan hệ thuần túy hoàn toàn gạt bỏ lợi ích, dù có tồn tại cũng cũng rất mong manh dễ vỡ.

Con người vì cần lẫn nhau nên mới gắn kết. Vì không cần nên giải trừ minh ước, cũng là lẽ thường trên thế gian.

Hắn không hề muốn làm một chủ nhân toàn tâm suy nghĩ vì nô bộc, mà là một chủ nhân được nô bộc tin tưởng ỷ lại, liền thản nhiên nhận lấy lòng trung thành này.



Dạ Lưu Ba đang động tình bèn hôn lên nhưng lại bị tay Lý Thanh Sơn ngăn lại, hắn cười nói:

"Vậy thì còn phải xem biểu hiện của ngươi.”

Tiểu An còn đang chăm chú nhìn, cũng không thể dạy hư tiểu hài tử được.

Đến mặt đất, mặt trời chói mắt.

“Tiểu An, Niệm Châu luyện của ngươi luyện thế nào rồi?”

"Mới chỉ luyện thành một viên."

Tiểu An đếm năm viên niệm châu trong lòng bàn tay.

"Không sao, cứ từ từ."

Lý Thanh Sơn sờ sờ mái tóc dài như rong biển của nàng, Tiểu An ngẩng đầu lên, con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt thường ngày của hắn.

Lý Thanh Sơn sờ sờ hai má, ai, ài, cuộc đời soái ca quả thực như một giấc mộng!

...

"Trong khoảng thời gian này, ngươi ở đâu, làm gì?"

Thanh Hà phủ, tầng cao nhất của Ưng Lang vệ sở, cửa sổ sát đất rải đầy toàn bộ căn phòng, nhưng vẻ mặt khí chất của Vương Phác Thực ngồi trên ghế cao vĩnh viễn là lãnh khốc nghiêm khắc đang quan sát Lý Thanh Sơn trước mặt, thật sự không nghĩ ra, rốt cuộc hắn có chỗ nào đặc biệt đáng để Cố Nhạn Ảnh đối xử đặc biệt.
Một thiên tài chăng? Nàng đã thấy loại thiên tài kiểu này còn nhiều hơn cả thấy chó, ngược lại Tiểu An kia mới đặc biệt. Nhưng mà chỉ với khoảng thời gian hai năm, quả thật hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, cứ đứng yên ở đó nhưng lại toát ra một loại trầm ổn yên tĩnh khó nói nên lời.

"Đương nhiên là đi hoàn thành nhiệm vụ rồi."

Lý Thanh Sơn ra vẻ đương nhiên mà nói.

"Hoàn thành được mấy cái nhiệm vụ rồi?"

Vương Phác Thực vỗ vỗ mấy tờ tài liệu nhiệm vụ mỏng manh trên bàn.

Lý Thanh Sơn vốn định xử lý xong chuyện dưới lòng đất, mới đi hoàn thành nhiệm vụ đã tiếp nhận mà chưa làm xong, cuối cùng lại bị triệu hồi khẩn cấp, đương nhiên là số nhiệm vụ hoàn thành được cũng rất ít ỏi.

"Còn có Thải Phong."

Lý Thanh Sơn linh quang chợt lóe.

"Thải Phong?"

"Ta là một tiểu thuyết gia."
Lý Thanh Sơn nghiêm trang. Nhìn về phía trước.

“Tiểu thuyết gia chó má, ngươi là Ưng Lang Vệ!”

"Thống lĩnh, cho dù là ngươi cũng không thể xem thường tiểu thuyết gia. Ôi, ôi!”

Lý Thanh Sơn bỗng nhớ tới lần đầu gặp Lưu Xuyên Phong, cái cớ què quặt kia của hắn.

"Ngươi đang cười cái gì? Bây giờ. Ta không quan tâm ngươi thuộc nhà nào, đi hoàn thành nhiệm vụ này cho ta."

Vương Phác Thực lấy từ trong ngăn kéo ra một tệp tài liệu nhiệm vụ rồi ném lên phần bàn trước mặt Lý Thanh Sơn.

"Thanh Đằng sơn bị tập kích", "Hai vị chưởng môn bị gϊếŧ", "Sự trả thù của yêu quái dưới lòng đất", những từ này thoáng cái hiện ra, đập vào mắt Lý Thanh Sơn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán!

Từng trang lật qua, về nguyên nhân và hậu quả của chuyện này, miêu tả cực kỳ tường tận. Khi lật đến trang cuối cùng, bức tranh kia của Chử Đan Thanh thoáng cái hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn.
Bình Luận (0)
Comment