Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 704 - Chương 704: Duyên Chưa Tới

Chương 704: Duyên Chưa Tới - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 704: Duyên Chưa Tới


Trên núi Thanh Đằng, đại điện nguy nga sừng sững, không biết đã dùng biện pháp gì để khôi phục lại, giống y đúc ban đầu.

"Phó đạo hữu, Tàng Kiếm cung thần thông quảng đại, thuật pháp thần kỳ, quả nhiên danh bất hư truyền."

Râu tóc trên mặt Thanh Đằng lão nhân rối rắm quấn quanh, sáng như bạc. Thoạt nhìn rất có dáng vẻ của ẩn sĩ cao nhân, đức cao vọng trọng. Nhưng khi đôi mắt nhìn người trẻ tuổi trước mắt lại kính sợ khôn cùng, thậm chí còn lộ ra chút nịnh nọt.

"Kiến trúc hùng tráng gì, đều khó thoát khỏi kết cục hoang phế."

Phó Thanh Khâm dạo bước trong điện. Tựa như vốn không nghe Thanh Đằng lão nhân nói cái gì, vẻ mặt thổn thức, tự mình ngâm nga.

Tư thế không coi ai ra gì này cộng thêm có luận điệu tiêu cực, làm cho Thanh Đằng lão nhân khẽ nhíu mày, nhưng vẫn cung kính hỏi:

"Yêu quái kia thật sự sẽ đến sao?”

"Sẽ đến. Yêu ma đều là hạng người cuồng vọng, mà hắn lại là cuồng đồ trong cuồng đồ.”

Quang mang trong mắt Phó Thanh Khâm chợt lóe rồi biến mất, trong phút chốc trở nên sắc bén khiến cho Thanh Đằng lão nhân thầm sợ hãi, lại có chút an tâm.

"Ngươi có khách đến thăm rồi."

Nói xong hắn lại khôi phục bộ dáng chán nản mệt mỏi, thân hình Phó Thanh Khâm dần dần biến mất, nhập vào trong hư không.

"Chưởng môn, Điêu sư huynh, Dư sư huynh đã trở lại rồi, còn về cùng nhau. Còn có một Ưng Lang Vệ, nói muốn đến để điều tra chuyện hai vị lão nhân bị gϊếŧ."

Lúc này đệ tử vội chạy đến báo.

Thanh Đằng lão nhân phấn khởi trước tiên nhưng song lông mày lại nhíu lại, Ưng Lang Vệ?

Lý Thanh Sơn leo lên một sân thượng, khi hắn ngửa đầu nhìn thấy tòa đại điện khoáng đạt bị chính hắn tự tay phá hư thì cũng hơi sửng sốt, thầm nghĩ thú vị đây, sau đó hắn tiếp tục đi về phía trước.

"Tại Hạ là Xích Lang Vệ Lý Thanh Sơn của Thanh Hà phủ, phụng mệnh thống lĩnh Vương Phác Thực đến điều tra, mong Chưởng môn Thanh Đằng phối hợp."

Vừa tiến vào trong điện, Lý Thanh Sơn cung kính hành lễ, lại đánh giá vị lão cừu nhân trước mắt này.

“Hoa thống lĩnh của các ngươi đâu?”

Thanh Đằng lão nhân thấy Lý Thanh Sơn chỉ là luyện khí sĩ tầng tám, trong lòng liền có chút không vui, hắn cảm thấy Ưng Lang Vệ đang xem thường chuyện này, chỉ dựa vào người được phái đến cũng đủ để hiểu rõ rồi. Xem ra chuyện báo thù chỉ có thể trông cậy vào Tru Yêu Minh, dù sao đến cả Cố Nhạn Ảnh cũng là bán yêu mà.

"Hoa thống lĩnh của chúng ta đang bế quan."

"Vậy ngươi về đi thôi, vả lại trở về thì nói cho Vương thống lĩnh của các ngươi biết rằng Tru Yêu Minh chúng ta và yêu quái không chết không ngừng."

Thanh Đằng lão nhân phất tay cứ như đuổi đám ruồi bọ, nói chuyện với một tên tiểu tốt như vậy là vô duyên vô cớ hạ thấp thân phận của hắn.

"Ta chỉ tới điều tra, chuyện thế này ta cũng không quản được, mong chưởng môn phối hợp với nhiệm vụ của chúng ta, tất nhiên Ưng Lang Vệ chúng ta sẽ tận lực truy xét."

Lý Thanh Sơn ngang nhiên nói, không thèm để ý đến ánh mắt của Điêu Phi và Dư Sơ Cuồng ở bên.

"Tiễn khách!"

Thanh Đằng lão nhân vung tay áo lên, luyện khí sĩ không hiểu tôn ti như vậy thật đúng là còn đáng ghét hơn lũ ruồi nhặng, chẳng lẽ hắn nghĩ có thân phận Ưng Lang Vệ là có thể ngồi ngang hàng với Trúc Cơ tu sĩ sao?

Dư Sơ Cuồng đứng dậy, đưa Lý Thanh Sơn đến chân núi, oán giận nói:

"Thanh Sơn, nếu ngươi cung kính với chưởng môn hơn chút, có thể hắn còn nói với ngươi thêm mấy câu. ”
"Ta đại diện cho Ưng Lang Vệ đến đây, chưởng môn các ngươi lại chê tu vi của ta thấp, khinh thường ta, ta cũng không thể tự xem thường bản thân mình được. Đây đều là chuyện nhỏ, ngươi nói ta nghe xem Tử Kiếm xảy ra chuyện gì rồi?”

Dư Tử Kiếm quanh quẩn trên núi chán ngán vô cùng, nàng không phải là đệ tử của Thanh Đằng sơn, cũng không phải Ưng Lang Vệ nên cũng không có tư cách yết kiến Thanh Đằng lão nhân, trong đầu nàng đều là chuyện của Ngưu Cự Hiệp, trong tay cầm một cánh hoa, ngắt từng cánh xuống.

"Phải, không, phải, không phải..."

“Keng!”

Một tiếng kiếm vang lên cắt ngang suy nghĩ của nàng.

Dư Tử Kiếm bỗng nhiên quay đầu lại, dọc theo con đường mòn mà đi vào trong rừng.

Trong một đống đổ nát, Phó Thanh Khâm cầm kiếm câu cá, ngoái đầu lại cười:

"Ngươi đến rồi.”
"Thì ra là ngươi, sao ngươi lại tới đây?"

"Hình như, ta không được chào đón lắm nhỉ."

Ánh mặt trời chiếu đầy đình đài, Phó Thanh Khâm cười nhạt, phóng khoá tiêu sái đến khó tả.

"Ta phải đi rồi."

Dư Tử Kiếm liếc mắt nhìn Thanh Khư kiếm một cái.

"Ý?"

"Cô nam quả nữ, bất tiện lắm."

Dư Tử Kiếm xoay người xua tay, bước nhanh rời đi. Nàng biết tên này chưa nói được mấy câu tử tế lại muốn khuyên nàng đi Tàng Kiếm Cung gì đó rồi.

"Sư phụ đối xử với ta tốt lắm, nói vượt qua thiên kiếp thì sẽ nhận ta làm đồ đệ chính thức, ta không đi Tàng Kiếm cung đâu."

Nơi này có tất cả mọi thứ nàng còn vướng bận, phụ thân, sư phụ, sư ca, còn có huynh đệ tỷ muội Đạo gia, còn có, Ngưu Cự Hiệp, trước khi chưa làm rõ ràng tất cả, nàng sao có thể rời đi được cơ chứ?

Phó Thanh Khâm sửng sốt một hồi lâu, thiếu chút nữa nhịn không được mà vây nàng ở chỗ này, nói được mấy câu thì thở dài một tiếng:
"Là do duyên số chưa tới sao?”

Ra khỏi ảo cảnh, Dư Tử Kiếm lấy hoa trong tay ra, đang chuẩn bị đếm tiếp:

"Chết rồi, vừa rồi là phải hay không phải nhỉ? ”

Bình Luận (0)
Comment