Chương 705: Bẫy? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 705: Bẫy?
"Ngươi nói vậy thì ta cũng yên tâm rồi."
Dư Sơ Cuồng vỗ ngực cam đoan, nhất định sẽ xử lý thỏa đáng việc này, Lý Thanh Sơn yên lòng.
"Đúng rồi, sao trông bộ dạng ngươi cứ như không muốn để cho Tử Kiếm biết vậy, là khinh thường ta sao?"
Lý Thanh Sơn nhướng mày nói.
"Ngươi nói vậy là thế nào..."
Dư Sơ Cuồng lập tức làm bộ oan khuất vô cùng, trong lòng lại thầm toát mồ hôi một phen. Tuy rằng Lý Thanh Sơn thoạt nhìn rất biết nói lý, nhưng cũng không phải loại người thiện lành gì, là nhân vật tâm ngoan thủ lạt thực thụ.
"Được rồi, nói đùa với ngươi chút thôi, ngươi căng thẳng vậy làm gì. Về sau nếu như không sống được ở Thanh Đằng sơn cứ việc đến Thanh Hà phủ nương tựa ta.”
Lý Thanh Sơn cười vỗ vỗ bả vai Dư Sơ Cuồng, gọi Tiểu An chờ ở chân núi rồi cưỡi mây rời đi.
"Là bẫy sao?"
Tiểu An hỏi.
"Khả năng cao là bẫy, biểu hiện của lão gia hỏa kia thật sự quá trấn định."
"Vậy còn phải đi không?"
"Tất nhiên là phải đi rồi, ít nhất cũng phải xem đó là bẫy gì chứ.”
Lý Thanh Sơn mỉm cười, nếu bẫy quá nông thì sẽ bị dã thú cắn xé.
Đám mây rơi về phía một hồ nước, núi sâu rừng già, bốn phía không có người, xoa dịu gợn sóng, hồ sáng như gương, bầu trời mặt nước thành một màu.
Lý Thanh Sơn đứng giữa lòng hồ, mái tóc đỏ tung bay.
“Kính Hoa Thủy Nguyệt!”
Gợn sóng tầng tầng lớp lớp nổi lên, bầu trời mặt nước cũng cùng nhau nhộn nhạo, kéo dài không thôi.
Một bàn tay vươn ra từ trung tâm của những gợn sóng, đè mặt nước lại rồi vọt lên. Xích mâu như lửa, tóc đỏ tung bay, thậm chí còn cường đại còn nhanh nhẹn hơn trước kia.
Sau khi tu Linh Quy Trấn Hải Quyết đến tam trọng, biến yêu đan thành quy giáp, yêu khí của Lý Thanh Sơn càng trở nên mạnh mẽ, uy lực của Kính Hoa Thủy Nguyệt cũng trở nên mạnh hơn, gần như mạnh gấp đôi kính tượng phân thân của trước đây.
Nếu không, e rằng đến cả Thanh Đằng lão nhân, kính tượng phân thân ban đầu kia cũng chẳng đối phó được, cũng chẳng thể dò xét được.
...
Một vầng trăng khuyết, sao giăng đầy trời.
Trên núi Thanh Đằng, đề phòng buông lỏng, chỉ có một đại trận thủ sơn còn đang miệt mài ứng phó, lúc trước ngay cả Hoa Thừa Tán cũng có thể lẻn vào nên cũng chẳng có gì khó khăn với một yêu tướng cả, tất cả đều để lộ vẻ kỳ lạ.
Hai đệ tử tuần núi thấp giọng nói chuyện với nhau:
"Sư huynh, mấy người tam sư huynh trở lại rồi à?"
"Không có, chỉ sợ đã bị phán môn, yêu quái kia quá đáng sợ."
"Nếu sợ sao ngươi còn về? Là sợ bị đuổi gϊếŧ sao? Thầy trò một thời, chắc không đến nỗi vậy đâu nhỉ! ”
"Ngươi thì biết cái gì, cũng không phải ta sợ bị đuổi gϊếŧ, làm tán tu khổ lắm. Sư phụ còn dám trở về thì ta có gì mà phải sợ? ”
Lúc này, một bóng người lượn qua một gốc cây đại thụ, xuất hiện trên đường núi.
"Là kẻ nào!?"
"Sư huynh, hình...hình như là yêu khí! "
"Không hay rồi, là yêu quái!"
Họ nương theo ánh trăng, cuối cùng cũng thấy rõ bộ dáng của người vừa tới. Không nhìn cặp sừng nhọn trên đầu hắn, không nhìn đến băng đao trong tay hắn, lãng quên hết tất cả đặc điểm này, chỉ có một đôi mắt đỏ thẫm đang lấp láy trong màn đêm, còn sâu sắc hơn cả tinh nguyệt.
Lý Thanh Sơn lại không chút che dấu yêu khí cùng thân hình, từng bước từng bước đi lên núi.
Hai đệ tử thủ sơn đứng trên đường núi, ngơ ngác nhìn thân ảnh kia đi về phía mình, ngay cả dũng khí chạy trốn hoặc cầu cứu cũng bị biến mất, cứ như nhìn một ngọn núi đang đè xuống.
“Cho đi nhờ.”
Lý Thanh Sơn đi tới trước mặt họ, nhẹ giọng nói.
Lúc này hai người mới lấy lại tinh thần, lộn ra nhường đường, trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn tiếp tục đi lên núi, chúng liếc nhau một cái, đồng thời chạy như điên dưới chân núi.
Thanh Đằng Sơn đúng là quá nguy hiểm, lần này đánh chết họ cũng không quay lại nữa!
Trong đại điện trên đỉnh núi, Thanh Đằng lão nhân bỗng mở hai mắt ra, bích quang trong suốt, chớp động bất an, nhìn trái nhìn phải một phen rồi mới yên tâm.
Lý Thanh Sơn vừa mới đi tới sườn núi, toàn bộ đệ tử Thanh Sơn đều bị kinh động.
Điêu Phi lau mồ hôi lạnh trên đầu, cố gắng trấn định, miễn cưỡng tổ chức lại đám đệ tử Thanh Sơn còn lại. Nếu chưởng môn không trốn, hắn cũng không thể trốn, nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn Lý Thanh Sơn đi lêи đỉиɦ núi.
“Thanh Đằng lão thất phu, ngày chết của ngươi đã đến rồi!”
Lý Thanh Sơn nở nụ cười, để lộ răng nanh, lớn tiếng quát vang vọng khắp tầng tầng mây, yêu khí ngút trời, cả núi chấn động.
“Yêu nghiệt to gan, gϊếŧ đạo hữu của ta, làm nhục tông môn ta, hôm nay phải cho ngươi nếm thử bản lĩnh của lão phu!”
Thanh Đằng lão nhân cũng lên tiếng đáp lại:
"Truyền lệnh của ta, tất cả đệ tử Thanh Đằng sơn tản ra xa, không cần ra tay, xem lão phu trảm yêu trừ ma đây!”
Trong điện, hai giọng nói thầm trao đổi.
"Là chân thân sao?"
"Luồng yêu khí này hẳn là thật nhỉ?"
Băng đao vung lên, chỉ nghiêng mặt đất, Lý Thanh Sơn một bước vượt qua mấy trăm bậc thang, kéo ra ba tia sang mày đỏ lam thật dài, hắn lắc mình đi tới đỉnh núi, đạp nát mặt đất, một đao vung lên, chỉ nghiêng bầu trời.
Đao quang gào thét phá không chiếu sáng đại điện u tối cùng khuôn mặt âm trầm của Thanh Đằng lão nhân.