Chương 706: Thì Sao? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 706: Thì Sao?
“Yêu nghiệt, lần này mới là ngày chết của ngươi!”
Thanh Đằng cầm gậy chống xuống một cái, nghiền nát đao quang.
“Thanh Mộc Hóa Long, long chiến vu dã!”
Thanh Đằng lão nhân vỗ thân gậy một cái, thanh quang đại tác, mở rộng bành trướng, hóa thành một con thanh long đủ cả sừng lân, long ngâm từng trận, chao lượn dạo quanh, bay ra khỏi đại điện.
Một đường sấm sét cắt đứt chân trời, không biết từ khi nào, bầu trời đêm trăng rực rỡ kéo phủ một tấm màn màu đen, mưa to hắt xuống, cuồng phong cuốn động.
Long hành thiên hạ, vân vũ cùng theo.
Thanh Long từ trên cao nhìn xuống, thanh quang xán lạn, giương nanh múa vuốt, khiến yêu khí của Lý Thanh Sơn thất linh bát lạc. Uy phong lẫm lẫm, như thần như minh.
“Pháp khí!”
Ánh mắt Lý Thanh Sơn cứng lại, chỉ có pháp khí mới có thể có loại lực lượng này. Thanh Mộc chi linh, thuộc về đông phương, ngưng tụ đến cực điểm thì sẽ hóa thành rồng. Đây không chỉ là uy lực của một món pháp khí, mà còn là biểu hiện tu vi cả đời của Thanh Đằng lão nhân.
Trước mắt tối sầm lại, Thanh Long ngâm dài vọng xuống, giống như làn sóng màu xanh cuồn cuộn, mây mưa cuồn cuộn đầy trời, thế không thể ngăn cản.
“Yêu nghiệt chịu chết đi!”
Rầm rập!
Ty tỷ giọt mưa bay tán loạn bốn phía, xuyên thủng vô số lá cây.
Lý Thanh Sơn buông đao dùng quyền đánh vào đỉnh đầu Thanh Long! Từng luồng lực lượng xuyên qua hai chân, tràn ngập toàn thân, lại còn có phần không cản được mà bị Thanh Long đẩy xuống chân núi, hai chân cày ra hai đường rãnh sâu.
Lý Thanh Sơn nhận lại vẻ khinh thường, không hổ là người đứng đầu Tam Sơn lão nhân, tu sĩ Trúc Cơ tu hành hành trăm năm, dùng thủ đoạn chém gϊếŧ liều mạng mạnh mẽ không thể khinh nhờn, hắn nhe răng cười nói:
“Ngày đó nếu ngươi không giả chết, ba người liên thủ, thực ra ta cũng khó mà gϊếŧ các ngươi một cách dễ dàng như vậy!"
“Yêu nghiệt câm mồm! Thanh Long Tru Yêu!"
Thanh Đằng lão nhân nổi giận như điên, không còn nửa phần nho nhã nữa. Hắn giang hai tay ra, nổi lên thanh quang như thủy triều.
Thanh Long tỏa sáng xanh, thân rồng bay lên quấn lấy Lý Thanh Sơn, bốn cái long trảo cào thật sâu vào mặt đất, dây leo sinh ra ngàn vạn hệ rễ, xâm nhập vào trong Thanh Đằng sơn. Cho dù thần lực kinh người cũng khó mà thi triển được, hắn muốn treo cổ Lý Thanh Sơn tại chỗ.
Ầm ầm! Trên trời vang lên một tiếng sấm. Lại không đè được một tiếng gầm nhẹ của Lý Thanh Sơn...chấn động!
Chấn ba khuấy động, trên người Thanh Long xuất hiện từng đường gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, hắn phát ra tiếng gào thét.
Đệ tử Thanh Đằng Sơn dưới chân núi đứng quan sát từ xa. Thân hình lay động một trận, họ giương mắt nhìn lại thấy Thanh Đằng sơn có hơi chấn động, tựa như đang run rẩy dưới lực lượng yêu ma cường đại này.
Lý Thanh Sơn phá nát long thân, phóng lên trời.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc lại bị một tiếng rồng ngâm vọt lên từ dưới chân. Thân hình Thanh Long cuộn lại, đuổi lên theo. Lông tóc không tổn hao chút nào, long khẩu mở ra, liền phun ra một đạo thanh quang.
Lý Thanh Sơn nhíu mày, vận chuyển Linh Quy Huyền Giáp, thanh quang bay đến trước mặt bỗng nhiên hóa thành ngàn cành dây leo, quấn lên, kéo mạnh xuống phía dưới. Nó giống như một con ếch đang bắt côn trùng mà lè lưỡi ra.
Đao mang chợt lóe, chặt đứt lưỡi dài. Nhưng lập tức có thêm càng nhiều dây leo vươn tới, cứ như một làn sóng xanh biếc liên miên không ngớt.
Băng đao múa loạn, giống như vòng đao tròn sắc bén nhanh chóng xoay tròn. Xoắn nát sóng triều, lại cuồn cuộn không ngừng.
“Hắn đang muốn tiêu hao lực lượng của ta, bắt giặc phải bắt vua trước!”
Lý Thanh Sơn đoán ra ý đồ của Thanh Đằng lão nhân, hắn hít sâu một hơi, hướng về phía Thanh Long, thét lên một tiếng thật dài.
Hổ Ma Khiếu Sát!
Cuồng phong kích động, sấm chớp mịt mù.
Một luồng phong trụ màu đen bay lượn, vọt vào trong miệng Thanh Long, lập tức trướng lớn lên, ngàn vạn phong đao xuyên nhập vào cơ thể mà nghiền nát Thanh Long.
Cùng lúc đó, sau lưng Lý Thanh Sơn mở ra một đôi cánh gió trong suốt, giương về phía sau, biến mất trên bầu trời.
Trong nháy mắt, hắn xuất hiện trong đại điện, trên đỉnh đầu Thanh Đằng lão nhân, hai tay cầm đao, một đao chém xuống!
Hổ Ma đệ nhị thần thông...như hổ thêm cánh!
Lấy cuồng phong làm cánh chim, khống chế thần phong, bay lượn khắp bầu trời.
Lý Thanh Sơn tóc đỏ như lửa, hai tròng mắt co lại thành mũi kim, sát khí bốc lên rót vào thân đao, cho dù cạm bẫy của ngươi là cái gì, chỉ cần chém chết ngươi bằng một đao này thì tất cả đều là vô nghĩa!
“Chết đi cho ta!”
“Ngự Giáp phù trận!”
Mặc dù Thanh Đằng lão nhân sợ mà không loạn, tay áo vung lên, bảy tấm linh phù xếp thành hàng, quang hoa đại thịnh, sinh ra bảy vầng sáng.
Một tầng, hai tầng, ba tầng! Băng đao phá tan ba vầng sáng không chút trì trệ, mũi nhọn giảm mạnh, đao thế chịu bại.
“Ngươi, cái tên yêu nghiệt này!”
Ánh mắt Thanh Đằng lão nhân tràn ngập cừu hận cùng sợ hãi nhìn Lý Thanh Sơn, hai tay liên hoàn chuyển động, thanh long bị đánh cho nát bấy ngoài điên lại lần nữa tụ tập, nhào vào trong điện.
“Đúng là chưa xong mà!”
Lý Thanh Sơn thầm hạ quyết tâm, không để ý thanh long giương nanh múa vuốt sau lưng, cởi bỏ lực lượng của Linh Quy Huyền Giáp, bỏ đi cánh gió, điên cuồng gào thét, dùng toàn bộ yêu khí, lực lượng, sát ý, tất cả đều đổ vào trong đao phong.