Chương 707: Dây Dưa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 707: Dây Dưa
Bốn tầng, năm tầng, sáu tầng! Vầng sáng bị xé rách từng tầng từng tầng, chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Thanh Đằng lão nhân lập tức nhớ tới lần trước bị đao kia chém một phát, cái cảm giác lạnh như băng kia, hắn không bao giờ muốn thử lần thứ hai. Hắn liều mạng thúc dục Thanh Long, hung hăng đánh vào ngực Lý Thanh Sơn.
Phanh! Một tiếng trầm đυ.c vang lên, sau đó là một tiếng xương cốt vỡ vụn rất nhỏ.
"Cảm ơn ngươi nhé!"
Lý Thanh Sơn phun ra một ngụm máu tươi, coi nhẹ thương thế, mượn lực vung đao.
Vầng sáng cuối cùng vỡ vụn!
“Đạo hữu cứu ta!”
Thanh Đằng lão nhân kinh hãi kêu lên, nếu bị bổ vào đầu, cho dù là hắn cũng không thể cải tử hoàn sinh.
Đại điện sừng sững bất động trong bão táp bỗng vặn vẹo biến ảo biến mất, hoá ra chỉ là một màn ảo cảnh.
Một thanh trường kiếm màu xanh hiện ra từ trong hư không, thanh quang lưu chuyển trên lưỡi kiếm, chậm rãi quét thành một đường vòng cung rồi trở về trong vỏ, cứ phảng phất như mộng ảo.
Thân đao bị gãy, xoay tròn bay lên, cắm trên mặt đất.
Một đạo hồng ngân tinh tế xuất hiện ở cổ họng Lý Thanh Sơn, sắc mặt hắn bình tĩnh, nhìn thoáng qua đoạn đao trong tay, lại nhìn thoáng qua Phó Thanh Khâm bên cạnh, mới sinh ra một cỗ tức giận lãnh lẽo.
Thì ra đây chính là diện mạo vốn có của cạm bẫy…Phó Thanh Khâm!
“Yêu nghiệt ngươi sẽ không được chết tử tế đâu!”
Thanh Đằng lão nhân vui mừng như điên, cứ như tảng đá lớn trong lòng đã được buông xuống, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút bất an, hắn luôn cảm thấy trận đối đầu hôm nay không hề cường đại đáng sợ như lần trước, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lý Thanh Sơn, bất an trong lòng hắn càng thêm kịch liệt.
Không, không thể nào!
"Hy vọng ngươi có thể bảo vệ hắn liên tục, một ngày nào đó, ta sẽ tự tay chém chết hắn chém chết ngươi. Nhân tiện, ta tên là Bắc Nguyệt."
Lý Thanh Sơn đứng thẳng người lên, thân hình dần dần nhạt đi.
"Chỉ là phân thân thôi sao?"
Huỳnh quang trong mắt Phó Thanh Khâm lưu chuyển, một phân thân mà đã có thực lực như thế, quả thực khiến cho người ta kinh hãi. Hắn mơ hồ cảm giác lúc trước không thể gϊếŧ chết có lẽ là một sai lầm rất lớn.
Trong hồ nước xa xôi, Lý Thanh Sơn mở hai mắt ra, ngồi dậy từ trên mặt nước, theo bản năng sờ sờ cổ mình.
"Thế nào rồi?"
Tiểu An hỏi.
"Thiếu chút nữa chém lão già kia rồi, nhưng mà lại bị kẻ khác cản trở, chém chết phân thân, cũng là một vị lão bằng hữu, tên là Phó Thanh Khâm."
Trong mắt Lý Thanh Sơn chớp động hàn quang, chính hắn đã lừa Mã Lục ra, ép Mã Lục tự bạo yêu đan, thâm cừu đại hận này còn nặng hơn Tam Sơn lão nhân.
Nếu như liên thủ với Tiểu An, lại lên núi Thanh Đằng, có thể gϊếŧ được hắn không nhỉ?
"Muốn ra tay sao?"
Trong mắt Tiểu An lóe lên ánh lửa.
"Không, thanh kiếm kia quả thực quá sắc bén, chỉ sợ ngay cả Linh Quy Huyền Giáp cũng không ngăn cản được mấy kiếm, lần trước, chỉ e rằng hắn vốn không nghiêm túc ra tay."
Lý Thanh Sơn động tâm một chút, lại trầm tư một lát, cuối cùng lắc đầu. Lần giao thủ này, ngược lại hắn ấn tượng rất mạnh với thực lực của Phó Thanh Khâm, người mạnh, kiếm còn mạnh hơn, nhân kiếm hợp nhất, phát huy ra lực lượng đáng sợ vượt ngưỡng tầm thường.
Thanh kiếm kia có lẽ đã vượt qua trình độ pháp khí, đạt tới trình độ pháp bảo, trở về phải điều tra kỹ càng một phen, mười thanh kiếm của Tàng Kiếm cung.
Khi trúng kiếm, Lý Thanh Sơn có một loại cảm giác rằng thanh kiếm kia còn chưa phát ra một phần mười uy lực.
Vốn dĩ, với thân phận của một Trúc Cơ tu sĩ, muốn thúc dục pháp bảo thì căn bản là không có khả năng. Nhưng công pháp truyền thừa của Tàng Kiếm Cung lại biến không có khả năng thành có khả năng.
Sau khoảng thời gian hai năm, không chỉ có Lý Thanh Sơn đang tiến bộ. Thiên phú kỳ tài, Phó Thanh Khâm cầm danh kiếm cũng đang tiến bộ, tốc độ cũng nhanh kinh đến người, mỗi một lần kết hợp với Thanh Khư kiếm đều khiến cho lực lượng của hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn.
"Cũng được, chờ ta luyện thành một chuỗi khô cốt niệm châu, rồi đọ sức với hắn là được rồi."
Tiểu An cũng tỏ vẻ tán thành, Lý Thanh Sơn cũng còn thiếu một chút nữa mới có thể tu thành Hổ Ma tam trọng, đến lúc đó thực lực của hai người đều có thể tiến thêm một bước.
"Tốt nhất là luyện chế Bạch Cốt Kiếm của ngươi thêm một chút, vũ khí bình thường căn bản không có khả năng giao chiến với hắn, ta cũng phải nghĩ biện pháp lấy một thanh vũ khí sử dụng thuận tay."
Thanh băng đao luyện ra từ Trường Kình Hấp Thuỷ chỉ có thể xem như tạm ổn thôi, bất luận là kiên cố hay là sắc bén cũng còn lâu mới đạt được yêu cầu của Lý Thanh Sơn, đối phó với đối thủ yếu kém một bậc thì còn tốt, chống lại đối thủ có thần binh lợi khí trong tay lại thêm thực lực cực kỳ mạnh mẽ như Phó Thanh Khâm thì đúng là thiệt thòi.
Thế nhưng, tâm tình của Lý Thanh Sơn vẫn không tệ lắm, trải qua một phen chứng thực, ít nhất, hắn không còn mặc cho người ta chém gϊếŧ giống như trước kia nữa. Dĩ nhiên hiện tại hắn không có biện pháp đối phó Phó Thanh Khâm, Phó Thanh Khâm cũng không có biện pháp gì với hắn.
“Mẹ nó, dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, về sau mỗi ngày lão tử đều dùng phân thân ám sát một lần, để ta xem ngươi có thể bảo vệ được lão già kia mấy lần!”
Tiểu An mỉm cười.