Chương 708: Công Báo Thù Tư - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 708: Công Báo Thù Tư
"Phó đạo hữu, thế này nên làm sao mới ổn? Nếu như mỗi ngày yêu nghiệt kia đều dùng phân thân đến đây ám sát, ta nên làm gì bây giờ?"
Vẻ mặt Thanh Đằng lão nhân sầu lo, không hổ là kẻ cơ trí nhất trong Tam Sơn lão nhân, lập tức nghĩ đến điểm này.
"Ta sẽ giúp ngươi bố trí một bộ Thái Ất Vi Trần Trận ở Thanh Đằng Sơn, ngay cả yêu tướng rơi vào trong đó cũng chỉ có một con đường chết, ngươi có thể yên tâm."
"Ai, chỉ đành vậy thôi. Nhưng mà ta đường đường là chưởng môn một phái, bị một yêu tướng dọa tới mức không dám ra ngoài, thì còn thể diện gì cơ chứ, Tru Yêu Minh lấy đâu ra thể diện cơ chứ?”
"Cung chủ đã thương lượng với Mặc Hải Long Vương, chuyện này sẽ không bị lãng quên như vậy đâu, nếu yêu tộc không chịu cho một lời giải thích, vậy chỉ có thể chiến một trận thôi."
Thanh Đằng lão nhân thầm nghĩ:
"Chỉ sợ đó mới là thứ các ngươi muốn, nếu thực sự đến lúc đó, chỉ sợ càng không dám tùy tiện ra ngoài đi loạn.”
"Chưởng môn."
Điêu Phi đưa theo một đám đệ tử Thanh Đằng đến yết kiến. Hắn cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, không nhìn một mảng hỗn độn trên Thanh Đằng sơn.
Dư Sơ Cuồng đi theo phía sau, trong lòng hạ quyết tâm: Không được, nhất định phải nghĩ một cái cớ rời khỏi Thanh Đằng Sơn, đi nương tựa Lý Thanh Sơn.
“...Ta cảm thấy làm như vậy, ừm, không ổn lắm, hẳn là nên tuân theo liên minh chư vương, nhân loại và yêu quái chung sống hoà bình...Ngươi viết cái quái gì vậy? Ngươi mở mắt chó ra nhìn rõ cho ta, thế này đủ một vạn chữ sao?”
---
Mỗi chữ trên báo cáo đều to như miệng cốc, hơn nữa thư pháp cũng rất nát, trông xiên xiên vẹo vẹo giống như bài tập về nhà mà trẻ con tùy tiện làm đối phó, còn về nội dung dường như đã chứng minh điểm này.
"Yêu quái gϊếŧ người là rất không tốt...Thanh Đằng sơn cũng không phải không sai, vì sao nhất định phải tổ chức đại điển hái thuốc gì đấy...Đương nhiên, yêu quái gϊếŧ người vẫn là không đúng, nhất định phải trừng trị..."
Hoàn toàn là mấy câu nói điên đảo vớ vẩn, hàm hàm hồ hồ, mập mờ nước đôi.
"Thống lĩnh, không phải ta không muốn viết, thực sự là Thanh Đằng chưởng môn không chịu phối hợp, ta cũng không biết là nên viết cái gì mới được, cũng không thể bịa linh tinh được!"
Lý Thanh Sơn nhún vai, không biết làm thế nào mà nói.
"Ta không cần biết, ngươi muốn bịa hay không cũng phải bịa ra cho ta! Ngươi là thống lĩnh hay ta là thống lĩnh?"
Vương Phác Thực dùng quyền uy của thống lĩnh ép Lý Thanh Sơn tuân theo.
"Ngươi thế này cũng quá không nói đạo lý rồi!"
"Hừ, cho tiểu tử ngươi ngông cuồng, bây giờ đã biết cái gì gọi là quan to hơn một cấp đè chết người rồi chứ!"
Vương Phác Thực cười lạnh.
Lý Thanh Sơn cũng hơi bốc hoả, vỗ bàn nói:
"Nói cho cùng, cái nhiệm vụ này căn bản là làm bừa, bọn hắn chết hay không liên quan quái gì đến ta, ta cũng không quen bọn hắn, Thanh Đằng lão nhân căn bản không thèm coi trọng một tiểu luyện khí sĩ ta đây, ta lấy đâu ra nhiều cảm tưởng về bọn hắn như vậy!"
Hai nam nhân đang trừng mắt nhìn nhau, một làn gió nhẹ thổi qua làm lay động mái tóc của bọn hắn. Bọn hắn đồng thời quay đầu, không biết từ lúc nào, Cố Nhạn Ảnh đã ngồi vắt chéo chân trên chiếc ghế dài ở góc phòng.
"Cố thống lĩnh!"
Hai người đồng thanh nói, Vương Phác Thực lập tức đi ra từ sau bàn, hành lễ với Cố Nhạn Ảnh.
"Quan to hơn một cấp đè chết người à!"
Lý Thanh Sơn than nhẹ một tiếng, bị Vương Phác Thực hung dữ trừng mắt một cái.
"Thanh Sơn tiểu đệ có gì bất mãn với nhiệm vụ này của ta à?"
Cố Nhạn Ảnh lắc mình một cái đã đến trước bàn, cầm lên tờ báo cáo mỏng tang kia.
"Của ngươi...Không có, chỉ là cảm thấy một vạn chữ là quá nhiều."
Lý Thanh Sơn hoàn toàn không thể nắm bắt được quỹ đạo hành động của nàng, so sánh với tốc độ của nàng thì Huyết Ảnh giống như là đang bò trên đất vậy. Dù là đã hóa thân thành yêu tướng thì cũng không phải là đối thủ của nàng. Mà dưới loại tốc độ này, e rằng có muốn trốn cũng trốn không thoát nổi.
"Một vạn chữ?"
Cố Nhạn Ảnh cười lớn:
"Lão Vương, ngươi thế này cũng coi như là công báo tư thù đấy."
"Thuộc hạ không dám, nhiệm vụ mà thống lĩnh giao phó vốn nên được hoàn thành 100%. Kiểu đối phó cho xong việc thế này, thật sự là hổ thẹn với sự yêu mến mà thống lĩnh dành cho hắn."
Vương Phác Thực không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của Lý Thanh Sơn.
"Sau khi ngươi gặp Thanh Đằng lão nhân liền quay lại luôn à?"
Cố Nhạn Ảnh đột nhiên hỏi, ánh mắt trở nên sắc nhọn như chim ưng, như có thể xuyên thấu nhân tâm.
"Đúng vậy."
Lý Thanh Sơn cúi đầu xuống, không dám đối mắt với nàng, sợ lộ ra sơ hở.
"Vậy thì đã bỏ lỡ mất một màn kịch hay rồi, con yêu quái kia lại đến Thanh Đằng sơn một lần nữa, nếu như không phải Phó Thanh Khâm ra tay, suýt chút nữa đã chém chết Thanh Đằng lão nhân rồi."
Cố Nhạn Ảnh khoanh tay dựa vào cạnh bàn.
"Thống lĩnh, yêu quái kia có bị tru sát không?"
Vương Phác Thực truy hỏi.
"Không, thứ đến đó chỉ là một cái phân thân thôi."
"Một phân thân mà đã có thực lực như vậy ư!"
"Nếu là bản thể ra tay, chỉ sợ Phó Thanh Khâm cũng chưa hẳn đã đối phó được!"
Cố Nhạn Ảnh cười, liếc Lý Thanh Sơn một cái.
Lý Thanh Sơn lặng lẽ mà nghe, lại cảm nhận được ánh mắt của Cố Nhạn Ảnh vẫn chưa từng rời khỏi hắn. Đã từng có lúc, đây là sự coi trọng mà hắn mong mỏi, nhưng vào lúc này, lại chỉ cảm thấy áp lực rất lớn.