Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 710 - Chương 710: Thủ Thân Như Ngọc

Chương 710: Thủ Thân Như Ngọc - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 710: Thủ Thân Như Ngọc


"Ngươi...Ngươi nói thật à?"

Nghe xong nửa đầu câu, Lưu Xuyên Phong thất vọng, sau khi nghe xong cả câu, lại không dám tin vào tai mình, làm gì có luyện khí sĩ nào chịu cho vay Chân Linh đan?

"Đương nhiên."

Trong lúc nói, Lý Thanh Sơn đã cầm ra hai cái hộp gấm, để ở trên bàn.

"Đây...đây thật sự là cho ta sao?"

Lưu Xuyên Phong nuốt nước bọt, mở hộp gấm ra, quả nhiên trong đó chính là Chân Linh đan mà hắn mong đợi đã lâu, quang hoa lấp lánh, vô cùng dụ người.

"Không phải cho, sau này phải trả lại đó."

Lý Thanh Sơn nhắc lại.

"Được, được, ta nhất định sẽ trả lại trước khi ngươi cần!"

Lưu Xuyên Phong cảm động sâu sắc. Tuy Lý Thanh Sơn không nói, nhưng mà hắn có thể tưởng tượng được Lý Thanh Sơn đã phải hao phí bao nhiêu tâm tư mới có được hai viên Chân Linh đan này, là chuẩn bị để tương lai trúc cơ. Hiện tại lại không hề do dự, thậm chí không cần khế ước đã cho hắn vay luôn, đây là tín nhiệm cỡ nào chứ!

Chóp mũi hơi cay cay, tay đặt lên trên bả vai Lý Thanh Sơn:

"Thanh Sơn, có thể thu được đệ tử như ngươi, vi sư thật là may mắn ba đời!"

"Không cần vậy đâu, ngươi có thể trúc cơ thành công thì đều có lợi với cả tiểu thuyết gia, ta cũng có thể được thơm lây."

Trên người Lý Thanh Sơn còn có khoảng bốn mươi viên Chân Linh đan, cho vay hai viên cũng không ảnh hưởng gì.

Còn về việc Lưu Xuyên Phong có quỵt nợ hay không, hắn càng chẳng nghĩ đến, không phải do tín nhiệm phẩm cách của Lưu Xuyên Phong, mà là tín nhiệm thực lực của bản thân, dám không trả thì lấy mạng ra trả đi...tên khốn, ta có lòng giúp ngươi, ngươi lại dám cướp của ta, mau nộp mạng!

"Đúng rồi, đừng có nói với người khác là ta đưa nhé, không thì phải trả bốn viên."

Việc hắn có Chân Linh đan vẫn là càng ít người biết rằng càng tốt.

"Được, ta sẽ không nói với ai hết!"

Lưu Xuyên Phong đã cảm động đến đỏ cả mắt, thanh âm run rẩy nói, đây rõ ràng là không muốn nói ra chuyện này làm mất mặt gia chủ mình, tỉ mỉ cỡ nào, quan tâm cỡ nào chứ!

"Thanh Sơn, ta đi đây!"

Lưu Xuyên Phong không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi ra ngoài, khóe mắt có một giọt nước óng ánh lướt qua.

"Có khoa trương vậy không?"

Lý Thanh Sơn vò đầu tự nói.

"Cái gì khoa trương như vậy?"

Một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền tới.

"Quỳnh Chi!"

Lý Thanh Sơn quay lại nhìn, ở bên cửa sổ có một khuôn mặt quen thuộc đang cười tươi roi rói, còn không phải là Hàn Quỳnh Chi ư?

"Này, tiểu tử, gần đây không giấu bản cô nương làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ! Thành thực khai ra, ta đều đã nghe nói rồi đấy!"

Hàn Quỳnh Chi kìm lại kích động trong lòng, giả vờ nghiêm túc nói.



Lý Thanh Sơn trực tiếp đến trước cửa sổ, ôm lấy thân hình yêu kiều kia vào trong phòng.

"Ngươi làm gì...Ưm!"

Hàn Quỳnh Chi còn chưa dứt lời đã bị hắn chặn môi lại, cũng không dè dặt nổi nữa, ôm chặt lấy tấm lưng dài rộng của hắn, nhiệt tình hồi ứng, cùng nhau ngã trên mặt đất, lăn lộn mấy vòng.

"Nhớ ngươi chết đi được, sao lâu như vậy mới ra, chẳng qua là luyện khí tầng mười mà thôi, thật là ngốc nghếch!"

Lý Thanh Sơn đè trên người nàng, trên mặt toàn là nụ cười, nói xong câu này, lại hôn xuống lần nữa.

"Ngươi còn dám nói ta, nếu không vì lời của ngươi, sao ta lại phải phí nhiều thời gian như thế. Ngươi cởϊ qυầи áo làm cái gì?"

Hàn Quỳnh Chi lật người ngồi lên trên, hung dữ bóp một cái giữa eo của hắn.

"Đều là ta không tốt, hiện tại ta sẽ chịu đòn nhận tội!"
Trong lúc nói chuyện, Lý Thanh Sơn đã cởϊ áσ trên, lộ ra thân thể tráng kiện, trở tay cởi đai lưng của nàng ra.

"Vậy thì cởϊ qυầи áo của ta làm gì?"

Hàn Quỳnh Chi nắm chắc lấy tay của hắn, trừng mắt.

"Ngươi để ta chăn đơn gối chiếc lâu như vậy, chẳng lẽ không nên nhận đòn chịu tội ư?"

Lý Thanh Sơn lật người lại cưỡi trên người nàng, nắm chắc lấy tay của nàng ấn sang hai bên.

"Suýt nữa đã bị ngươi qua mặt rồi, nói rõ ràng cho ta, đoạn thời gian này đã làm những gì, ngươi và Như Tâm là có chuyện gì? Không thì đừng mơ động vào một sợi lông của ta!"

Hàn Quỳnh Chi giãy dụa một cái, lại không thể giãy thoát được, sức lực thật lớn lại còn ngang ngược như vậy!

"Ngươi có tin ta không?"

Lý Thanh Sơn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, trải qua không ít khảo nghiệm, nhẫn nại không ít du͙ vọиɠ, chỉ cần có thể thản nhiên ôm ấp nàng thì đều đáng giá.
Hàn Quỳnh Chi ngước lên nhìn đôi mắt nóng rực sáng ngời của hắn, trong lòng dĩ nhiên tin tưởng, lại cười rồi nhè nhẹ lắc đầu:

"Không tin."

"Tốt lắm Hàn Quỳnh Chi, lại dám không tin vi phu, ta phải trừng phạt tử tế một phen mới được!"

Lý Thanh Sơn vờ giận, một bên cù nàng, một bên nhìn những điểm mẫn cảm trên người nàng, giở ra thủ đoạn.

"Được, được, ta tin rồi!"

Hàn Quỳnh Chi giãy dụa, không địch lại nổi sức lực của hắn, vừa cười vừa thở không ngừng.

"Tin là được, ta đã vì ngươi mà thủ thân như ngọc, không tin ngươi có thể tự mình xác nhận xem."

Lý Thanh Sơn giơ tay lên, cửa sổ bốn bề đóng lại, lại vung tay lên, một màn ánh sáng màu xanh bao trùm cả gian phòng.

"Thế này thì xác nhận kiểu gì? Này, dừng tay!"

Hàn Quỳnh Chi vô lực giãy dụa, quần áo trên người càng lúc càng ít, ráng hồng trên mặt càng lúc càng đậm, trong lòng lại chỉ có hoan hỉ, thậm chí còn có một tia mong mỏi.
Chỉ mất một lúc, y sam đầy đất, ngọc thể hoành trần. Hai thân thể nóng rực dính chặt lấy nhau, làm bùng cháy lên tình cảm cháy bỏng của nhau, âu yếm ôm ấp, như muốn hòa làm một thể.

Bình Luận (0)
Comment