Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 711 - Chương 711: Chờ Không Nổi Nữa

Chương 711: Chờ Không Nổi Nữa - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 711: Chờ Không Nổi Nữa


Sau một phen triền miên, hai người ôm nhau nằm nói chuyện.

Hàn Quỳnh Chi nằm sấp trên ngực Lý Thanh Sơn, nháy mắt nói:

"Vừa rồi ngươi tự xưng là gì ấy nhỉ?"

"Cái gì?"

Lý Thanh Sơn chỉ lo vuốt ve cặp đùi thon dài đẹp như tác phẩm nghệ thuật của nàng, bụng dưới lập tức nhận lấy một quyền, hắn thu hồi ánh mắt:

"Làm cái gì vậy?"

"Ngươi không đau ư?"

Hàn Quỳnh Chi kinh dị, vì để hắn thoát khỏi trạng thái suy nghĩ bằng nửa người dưới, nàng đã dùng cả chân khí, vậy mà lại không có hiệu quả gì.

"Đương nhiên là đau rồi, ai nha, đau chết rồi!"

Lý Thanh Sơn không chút thành ý nói, cúi người xuống hôn lên cái gáy ưu nhã của nàng.

"Bớt dọa ta đi!"

Hàn Quỳnh Chi cười mắng một tiếng, chống người lên, lại tới một quyền, lần này quyết nhẫn tâm dùng tận năm phần khí lực.

Lại thấy mắt của Lý Thanh Sơn chỉ nhìn lên bộ ngực mơn mởn đang rung lên theo chuyển động của nàng, cáu nói:

"Ngươi cứ vậy thì ta sẽ mặc lại quần áo đó."

Lại nhìn nắm đấm của mình, thực sự hoài nghi bản thân liệu có phải đã đạt đến mười tầng luyện khí hay không.

"Được rồi, được rồi, ngươi có gì muốn nói phải không! Hơn nữa đây cũng không thể trách ta được."

Ôm một đại mỹ nhân trần trụi lại khăng khăng không thể muốn gì làm nấy, là nam nhân thì đều không thể tập trung tinh thần được!

"Ngươi vừa mới nói cái gì mà "vi phu", ta gả cho ngươi rồi à?"

Hàn Quỳnh Chi khí thế hầm hầm, mà lại thẹn thùng không thôi.

Lý Thanh Sơn sáng bừng mắt, ôn nhu ôm Hàn Quỳnh Chi sang một bên, sau đó ngồi dậy bắt đầu mặc y phục.

"Ngươi đi đâu vậy?"

Hàn Quỳnh Chi kinh ngạc.

"Ta đi gặp cha ngươi, ngươi ở đây chờ đi, một khắc sau ta sẽ quay về, không cần mặc y phục!"

Lý Thanh Sơn tự tin cười.

Bọn hắn đã từng ước định, đợi sau khi nàng xuất quan thì sẽ cầu hôn rồi thành thân, sau đó sẽ có thể muốn gì làm nấy.

"Đứng lại cho ta! Ngươi lấy ta là để làm những việc này à?"

Hàn Quỳnh Chi vừa buồn bực vừa buồn cười.

"Nói đùa thôi mà. Chẳng qua, thực sự là có chút không đợi nổi rồi, không chỉ vì những chuyện này."

Lý Thanh Sơn nắm chặt tay của nàng, mỉm cười nói. Nàng không phải là nữ tử đẹp nhất mà hắn gặp qua, cũng không phải ôn nhu nhất, cường đại nhất, nhưng lại là người đối tốt với hắn nhất.

Nếu chỉ là muốn thỏa mãn du͙ vọиɠ, thì lại quá giản đơn rồi, bất kể là Vân Vũ lâu trên mặt đất hay là Dạ Du nhân dưới lòng đất, đều có thể để hắn muốn gì làm nấy.

Nhưng mà, bất kể là nữ tử nào đều không thể thay thế địa vị của nàng trong lòng hắn, Cố Nhạn Ảnh cũng không được. Hắn không phải loại người không biết thỏa mãn, nguyện có được tấm chân tình của người, bạc đầu không rời xa. Thời ấy khắc ấy, không hề do dự mà muốn lấy nàng làm vợ.

Hàn Quỳnh Chi đã mê mẩn cả tinh thần, nhè nhẹ ôm lấy hắn:

"Tối nay cha ta sẽ ở trong phủ, để chúc mừng ta."

"Đến cùng là ai gấp gáp đây!"

Lý Thanh Sơn cười nói, lại ăn ngay một quyền của nàng. Lần này Lý Thanh Sơn không chịu yếu thế nữa, bàn tay bốp một phát vỗ lên bờ mông căng tròn nẩy nở của nàng, lập tức để lại một vết đỏ ửng lên, tỏ rõ uy thế của trượng phu.

Hàn Quỳnh Chi kêu lên một tiếng đau đớn, liền muốn báo thù lại ngay, lại bị Lý Thanh Sơn kéo vào rồi lại quấn lấy nhau.

Bảy mươi dặm ngoài Thanh Hà phủ, có một ngọn núi tên là Hổ Khưu.

Hổ Khưu sơn không tính là cao, chỉ cỡ trăm trượng, nhưng diện tích rộng lớn, có cỡ vài ngàn mẫu đất, dốc núi bằng phẳng tựa như lưng hổ gánh lên vô số tòa đình đài lầu các, chính là nơi Hàn phủ tọa lạc.

Bức tường cao mười trượng chia Hàn phủ ra thành nội thành và ngoại thành, lầu các san sát nhau, phòng bị nghiêm ngặt, giống là một tòa pháo đài, trong màn đêm vẫn lửa đèn sáng trưng.
Trên trăm bậc cầu thang là một cổng thành nguy nga, trên tấm biển cao cao đề ba chữ lớn "Phủ tướng quân". Đặt trước cổng không phải là thạch sư, mà là một đôi bạch ngọc hổ, nằm trên thạch tọa, sống động như thật, như là vật sống, nhìn chằm chằm đánh giá người lạ ở xa xa.

Hổ là tượng trưng của Binh gia, binh phù thống lĩnh đại quân đúc thành hổ hình, gọi là hổ phù. Mà Bạch Hổ thuộc kim, còn là Chiến thần, sát phạt chi thần.

"Đây chính là nhà của ngươi à!"

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, cảm thán gia nghiệp to lớn của Hàn gia.

"Sao, đi theo ta là ngươi đã kiếm được lời rồi đó."

"Ta lời ngươi là đủ rồi, những thứ khác ta cũng không thèm."

"Hừ, khẩu khí thật lớn, ai không biết còn tưởng rằng ngươi đã Trúc Cơ rồi đấy?"

Hàn Quỳnh Chi liếc hắn một cái, nhưng lại ưa nhất sự tự tin cuồng vọng này của hắn. So với những kẻ kết thân muốn đeo bám thế lực của Hàn gia kia, hào khí nam nhi thế này mới là tình yêu đích thực của nàng.
"Đột nhiên có chút căng thẳng."

Lý Thanh Sơn từ trong bách bảo nang lấy lễ vật ra, thở ra một hơi.

Lễ vật này cũng là do Hàn Quỳnh Chi chuẩn bị từ trước, nhằm vào sở thích của Hàn lão nhạc phụ, không nhẹ không nặng, vừa thích hợp. Lý Thanh Sơn không nhịn được lại muốn trêu đùa mấy câu "Quả nhiên là không đợi được nữa", trong lòng lại cảm động với phần tình ý này.

Bình Luận (0)
Comment