Chương 714: Không Nên Nhanh - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 714: Không Nên Nhanh
Nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn gì, cúi đầu nhìn xuống, trên người đã trần như nhộng nhưng lại không mảy may thương tích, hắn giương mắt nhìn thấy Lý Thanh Sơn đang đứng ở trước mặt, cười ha hả nhìn hắn thì không khỏi ngạc nhiên.
Hết thảy nói thì chậm rãi, từ khi Lý Thanh Sơn thi triển toàn qua thức rồi đánh bại Bách Phu Trưởng chỉ trong chớp mắt.
Hàn Quỳnh Chi cũng có chút bất ngờ, nàng sớm đã biết Lý Thanh Sơn bản lĩnh cực cao, ngay cả Sở Thiên có tu vi luyện khí cao hơn hắn cũng không phải là đối thủ của hắn, thế nên không phải chỉ một chi môn lâu quân là có thể ngăn cản được, vì vậy mới bảo hắn xuống tay nhẹ nhàng một chút, chớ làm vị lão gia tử đã coi nàng lớn lên này bị thương.
Nhưng không nghĩ tới, hắn thắng nhanh như vậy, dứt khoát như vậy, hơn nữa quả nhiên không khiến Bách Phu Trưởng có chút mảy may thương tích nào. Trong lòng nàng ngập tràn tự hào, đây chính là nam nhân mà nàng coi trọng, hắn luôn có thể làm khiến người ta kinh hỉ, ai mà xem thường hắn chính là mù mắt.
“Ta thua rồi, xem như tiểu tử ngươi có chút bản lĩnh, cửa kế tiếp sẽ không đơn giản như vậy, ta khuyên ngươi nên rút lui sớm đi, nếu không cẩn thận chỉ e mất cả mạng!”
Bách Phu Trưởng nghiêm túc nói, trong mắt đã không còn chút khinh bỉ nào nữa, có thể phá vỡ Nhạn Trận cũng chưa được xem là quá đặc biệt, hắn cố gắng cũng có thể làm được. Nhưng có thể xé rách quần áo toàn thân hắn nhưng lại không khiến hắn có chút thương tích nào chứng minh còn giữ lại dư lực rất lớn. Đối với lực khống chế chiến kỹ đã đạt tới cảnh giới cực kỳ tinh tế, nếu thật sự lâm vào trận chiến sinh tử, chỉ e trên dưới một trăm người này còn không bõ để hắn một tay gϊếŧ chết, tiểu thư tìm đâu ra quái vật như vậy, cũng coi như có chút tinh tường.
“Ngươi nên che chắn lại đi!”
Hàn Quỳnh Chi đi tới bên cạnh Lý Thanh Sơn, chỉ chỉ Bách Phu Trưởng phía dưới.
“Lão phu đáng chết, làm ô uế ánh mắt tiểu thư!”
Bách Phu Trưởng lão đỏ mặt, vội che chắn hạ thân.
"Dù sao gần đây cũng bị ô uế nhiều rồi, thấy cũng không trách."
Hàn Quỳnh Chi thầm nghĩ, nhấc cánh tay Lý Thanh Sơn lên:
"Đi thôi!”
"Khôi phục thế nào rồi?"
Lý Thanh Sơn hỏi.
"Ngươi nhanh như vậy, làm gì có thời gian hồi phục."
"Đúng vậy, làm nam nhân sao có thể quá nhanh được, phu nhân yên tâm, sau này ta sẽ cố gắng chậm một chút."
Lý Thanh Sơn cười hắc hắc, bị Hàn Quỳnh Chi đá một cước:
"Đừng tưởng rằng ta nghe không hiểu, đây là đang ở nhà ta đấy!”
“Ta còn chưa từng thấy nhà biết tu sửa ủng thành!”
Nói xong, hai người xuyên qua môn lâu, Lý Thanh Sơn dừng bước, chỉ thấy trước mắt là một khoảng đất trống rộng lớn, bốn phía đều là tường cao, lầu quan sát liên tiếp trên thành, đúng là một tòa ủng thành.
Con đường duy nhất đi qua Ủng thành chính là ngàn thước phía trước, một cái cổng đúc từ hắc thiết cực đại.
Chỉ nghe tiếng đàn văng vẳng từ xa, một nam tử nho nhã đầu đội mũ cao để râu dài đang ngồi đánh đàn trên cao lầu.
"Vẫn là đàn của Tào thúc thúc dễ nghe."
Hàn Quỳnh Chi vừa nói, vừa thấp giọng giới thiệu với Lý Thanh Sơn:
"Vị "Tào thúc thúc" này, đại danh Tào Can, là quân sư của cha ta, không chỉ có tu vi là luyện khí tầng mười, người còn nổi danh là túc trí đa mưu, không thể xem thường, xem ra phụ thân cố ý muốn ngăn chúng ta ở trong Ủng Thành Này.”
Lý Thanh Sơn nhếch miệng, nam hôn nữ gả, chẳng lẽ không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Sao Hàn lão nhi này lại cứ như phòng trộm, chẳng lẽ là lão cha biếи ŧɦái bị nữ nhi khống à.
"Quỳnh Chi, dừng lại ở đây đi, xem ra phụ thân ngươi cũng không thích tên tiểu tử bên cạnh ngươi, cho dù gặp mặt cũng vô ích, bây giờ rút lui còn kịp."
Tào Can vừa đánh đàn, vừa nói.
"Ta mặc kệ hắn có thích hay không, ta thích là đủ rồi! Rốt cuộc là ta lập gia đình hay là hắn lập gia đình?"
Hàn Quỳnh Chi cũng bị mấy lời này khơi dậy tức giận, không chút khách khí nói.
“Nói rất hay!”
Lý Thanh Sơn cưỡi mây bay lên, xông thẳng về phía Tào Can, bắt giặc phải bắt vua trước, luyện khí sĩ tầng mười thì sao? Tường thành có thể ngăn cản được người thường, há có thể ngăn cản được tu hành giả, cái gọi là Ủng Thành chẳng qua chỉ là một chuyện cười mà thôi.
Tranh! Dây đàn rung lên.
“Chính là lúc này!”
Hàn quang trong mắt nam tử chợt lóe, trên bốn phía tường thành, đông đảo cung thủ xuất hiện trên tường thành, từng cánh cung lớn mạnh mẽ vươn ra, dây cung phóng thích, nẫy đã bật lên.
Vù vù một tiếng, mưa tên đầy trời, che khuất bầu trời.
Cùng lúc đó, trong mười hai tháp tiễn vang lên thanh âm chuyển động của cơ quan, trong đó không có một cung thủ nào, mà là bày ra một cái nỏ đen sì khổng lồ, thân nỏ khắc thành hình rồng, mắt rồng bằng bảo thạch chợt lóe, tự động điều chỉnh phương hướng, tập trung chuẩn xác vào Lý Thanh Sơn trên không trung, long khẩu mở rộng, phun ra cự tiễn giống như trường thương.
Hộp tiễn trên thân rồng bắn ra từng cây cự tiễn, liên miên không ngớt bắn ra ngoài, tựa như cự long nhả khí.
Cơ quan nỏ chiến của Mặc gia có thể gϊếŧ địch ở ngoài ngàn bước, giá trị của mỗi bộ đều vượt qua linh khí thượng phẩm. Xuyên Vân Trường Tiễn đặc chế, chuyên phá chân khí pháp thuật hộ thể, cũng có giá trị không nhỏ.