Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 715 - Chương 715: Đồng Lòng

Chương 715: Đồng Lòng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 715: Đồng Lòng


Người bình thường, cho dù có mua được, cũng không dùng nổi, hai cái hợp nhất, bắn chết luyện khí sĩ dễ như thịt chó.

“Thanh Sơn!”

Hàn Quỳnh Chi rút đao mà lên, đang chờ tương trợ, một đám mưa tên phóng về phía nàng, nàng vung đao bổ ra tầng tầng mưa tên, trên khoảng đất bên cạnh đã đâm đầy mũi tên sắc bén, nhưng nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Thanh Sơn bị mưa tên bao phủ.

“Đây không phải khảo nghiệm mà là gϊếŧ người nhỉ!”

Lý Thanh Sơn lẩm bẩm một tiếng, nghiêng người tránh, tiện tay bắt lấy một thanh Mặc Vân cự tiễn xượt qua bên người, đánh thẳng vào hàng rào chắn, ầm ầm quét bay mấy mũi Mặc Vân tiễn, đánh đến chôi chảy trót lọt, phóng thẳng lên trời.



Lý Thanh Sơn chỉ thấy Ủng thành dưới chân nhanh cách thật xa, nhanh chóng biến thành điểm nhỏ, trong nháy mắt đã bị một mảnh mây đen hợp lại che khất, đám mây tan ra tán loạn trong nháy mắt, hắn ngấm ngầm sợ hãi, nếu chỉ chậm một bước thôi, cho dù kết cục không đến nỗi quá thảm nhưng cũng chẳng dễ chịu gì cho cam.

Tào Can tươi cười thản nhiên, dường như đã sớm đoán được một màn này.

“Cẩn thận!”

Hàn Quỳnh Chi không vui mà lo lắng.

Trong phút chốc, ánh trắng rực rỡ chiếu sáng đêm tối, làm loá cả hai mắt Lý Thanh Sơn, hắn thấy một tiếng nổ ầm ầm. Lý Thanh Sơn bị một trận sấm sét đánh trúng, rơi xuống từ trên trời cao.

Đệ tử Hàn gia đều không được phép phi hành trong phủ tướng quân, vì toàn bộ phủ đệ trên không đều bao phủ bởi pháp trận, một khi chính thức khởi động, ngay cả Trúc Cơ tu sĩ cũng đừng mong có thể đi lại một cách tự tại. Bất luận là Lý Thanh Sơn hay là Hàn Quỳnh Chi cũng đều không ngờ được rằng lần này sẽ gặp phải trở ngại như vậy.

Tào Can giơ tay lên, mưa tên dừng lại:

"Ăn phải một sét này, không nằm đến mười ngày nửa tháng thì đừng mong đứng dậy được. Tướng quân điều động nhiều nhân mã như vậy, đúng là quá đề cao tiểu tử này.”

“Thanh Sơn, Thanh Sơn!”

Lý Thanh Sơn rơi vào lòng Hàn Quỳnh Chi, thấy vẻ mặt nàng ân cần lại nóng giận:

"Ta không sao, xem ra không nghiêm túc một chút là không được mà.”

Lý Thanh Sơn xoay người đứng lên, so với lôi kiếp, loại lôi kích này quả thực giống như gãi ngứa.

"Vần còn chấp mê bất ngộ sao? Ngươi không thể qua được Ủng Thành, đến một phần mười cơ hội cũng không có, nếu còn tiếp tục, cũng chỉ làm tăng thương thế mà thôi."

Tào Can nhíu mày, không ngờ thân thể người này cường hãn như vậy, ngay cả thiên lôi do pháp trận phát ra cũng có thể chịu đựng được.

“Chúng ta đi thôi, chuyện của chúng ta không cần cha ta đồng ý!"

“Ta chính là nam nhân, không cần nữ nhân phải dạy ta làm thế nào!"

Lý Thanh Sơn ngạo nghễ nói. Để lại cho Hàn Quỳnh Chi một bóng lưng cao lớn vững chãi, hắn quay đầu cười:

"Đây cũng không phải vì một mình ngươi, mà là vì chúng ta!”

Nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời, Hàn Quỳnh Chi nhất thời nói không nên lời, đứng dậy, cắn răng nói:

"Nói cái gì to tát chứ, ngươi muốn đi đâu, ta theo ngươi đi đó.”

Lý Thanh Sơn mỉm cười, chỉ vào đầu tường:

"Họ Tào, vừa rồi là do ta nhất thời sơ suất. Để cho ngươi đắc ý một chút, ta sẽ đánh bại ngươi ngay bây giờ!”

"Nhãi con, miệng phun cuồng ngôn. Phóng tên đi!”

“Trận này giao cho ta đi nam nhân thối, cho ngươi mở mang sự lợi hại của nữ nhân!”

Lý Thanh Sơn đang muốn tiến lên, Hàn Quỳnh Chi xẹt qua bên cạnh hắn, hắn liền cười, đứng lại.

Mười hai chiếc nỏ chiến cùng tập trung vào Hàn Quỳnh Chi, nhưng lập tức có năm chiếc để lạc mất thân ảnh của nàng. Thì ra nàng không đánh thẳng vào Tào Can, mà công kích theo góc chết của nỏ chiến, bay về phía tường thành bên cạnh.
Vù vù vèo vèo, cự tiễn bắn tới, Hàn Quỳnh Chi đầu cũng không quay lại. Nhảy vọt lên trên tường thành, cứ như đi trên mặt đất bằng phẳng. Cự tiễn lướt qua người, cắm thật sâu vào tường thành. Là đại tiểu thư của Hàn gia, nàng cực kỳ am hiểu về phán định cùng phương thức tấn công của đống nỏ chiến này.

Nàng nhảy lên tường thành rồi lao vào một toàn tiễn tháp. Trước mặt là một cái nỏ chiến, mắt rồng bảo thạch chợt lóe, nàng tựa như nhược liễu đón gió, thuận thế ngửa ra, cự tiễn lướt qua chóp mũi gào thét mà qua. Thân hình nàng xoay chuyển, đi tới bên sườn của nỏ chiến, tiện tay vỗ một cái, mắt rồng nhanh chóng trở nên ảm đạm, đình chỉ động tác.

Hai bên tiễn tháp, giáp sĩ dũng cảm xông tới, cửa tháp bất ngờ mở ra, sóng nhiệt đập vào mặt, chỉ thấy chân khí toàn thân Hàn Quỳnh Chi hóa thành liệt hỏa hừng hực, lửa đỏ một mảnh, nói nhẹ một tiếng:
"Tránh ra cho ta!”

Tựa như một đoàn lưu hỏa nhảy nhót kéo ra chiếc đuôi lửa thật dài, gào thét xông về phía một tòa tiễn tháp khác, lưu lại một vết cháy trên đầu thành.

Trong nháy mắt, nàng xâm lược như lửa, vòng quanh thành một vòng, tắt tất cả nỏ chiến rồi dừng lại trước mặt Tào Can. Nàng hơi thở dốc, hỏa thế trên người yếu bớt, tuy rằng tính tàn phá của Bính Hỏa chân khí rất mạnh, nhưng tiêu hao cũng cực nhanh.

"Tiểu thư, ngươi đã trưởng thành rồi."

Tào Can thở dài một tiếng, ngón tay mau chóng gảy lên, tiếng đàn hỗn loạn, từng luồng sóng âm hóa thành lưỡi dao sắc bén.

Bình Luận (0)
Comment