Chương 718: Lòng Cha Mẹ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 718: Lòng Cha Mẹ
Lý Thanh Sơn bay lên theo, nhưng đã quá muộn. Mắt thấy Hàn Quỳnh Chi sắp bị trường mâu đâm thủng, Hàn Thiết Y bèn lược không mà đến. Thương xuất như rồng. Đâm vào dưới thân Hàn Quỳnh Chi, từng cây từng cây một. Hắn nắm lấy vai nàng rồi kéo nàng ra ngoài binh trận.
“Thanh Sơn!”
Hàn Quỳnh Chi vươn tay, chỉ thấy trên mặt Lý Thanh Sơn lộ ra nụ cười thoải mái.
"Lui binh."
Hàn Thiết Y lên tiếng ra lệnh, thân vệ quân lập tức thu trận lui về phía sau, trong nháy mắt, bên cạnh Lý Thanh Sơn liền trống rỗng, chỉ thấy đại môn nội thành phía sau Hàn Thiết Y ầm ầm mở ra, lớn tiếng hỏi:
"Đây có xem như là đã vượt qua khảo nghiệm không?”
"Ít nhất đã thông qua khảo nghiệm của ta."
Hàn Thiết Y buông Hàn Quỳnh Chi ra, đi đến bên cạnh cửa. Lý Thanh Sơn sải bước tiến lên, thân vệ quân xếp hàng hai bên, chăm chú lễ độ với hắn, có người lớn tiếng hô:
"Lợi hại nha tiểu ca!"
Một thương binh đỡ lấy bạn của mình:
"Ừm, cũng có chút tài năng!"
Lý Thanh Sơn nắm lấy tay Hàn Quỳnh Chi, hai người cùng nhau đi vào nội thành.
"Lễ vật đâu?"
"Ta tự giữ lại được không?"
“Không được!”
...
"Tướng quân đại nhân, ta và Quỳnh Chi thật lòng yêu nhau, nguyện cưới nàng làm thê."
Hàn An Quân ngồi nghiêm chỉnh trước sảnh, Lý Thanh Sơn tiến lên, khom người hành lễ, ngang nhiên mở miệng.
Trên mặt Hàn Quỳnh Chi có vừa có vẻ vui sướиɠ lại ngượng ngùng đỏ ửng.
“Không được!”
Giọng nói như chém đinh chặt sắt của Quân Hàn An tràn ngập kiên quyết không thể thay đổi.
"Cái gì?"
Lý Thanh Sơn kinh ngạc, đã đến tận bước này rồi mà vẫn còn không được?
"Tại sao? Lão đầu, ngươi nói rõ ràng cho ta!"
Cuối cùng Hàn Quỳnh Chi cũng không nhịn được nữa, tiến lên chỉ thẳng vào mũi Hàn An Quân rồi nói.
“Chẳng vì sao cả, không được chính là không được, thời gian không còn sớm nữa, nếu không còn chuyện gì khác thì các người đi đi!”
Hàn An Quân đứng dậy, xoay người đi vào nội đường.
“Ngươi đứng lại cho ta, chúng ta thiên tân vạn khổ mới tới được nơi này, không phải đến nghe ý kiến của ngươi!”
Hàn Quỳnh Chi đoạt lễ vật từ trong tay Lý Thanh Sơn, hung hăng quẳng xuống trước mặt Hàn An Quân, tủi hờn đến phát khóc, nàng chưa từng thấy phụ thân vô lý như vậy, kéo tay Lý Thanh Sơn đoạt cửa mà đi, lướt quá Hàn Thiết Y.
Hàn Thiết Y hơi ngạc nhiên, đi vào trong, chỉ thấy Hàn An Quân đang khom người nhặt bánh ngọt vỡ vụn trên mặt đất lên, đầu cũng không ngẩng đầu lên nói:
"Ngươi tới đây làm gì?”
“Mạt tướng hạ lệnh lui binh, chống lại quân lệnh, đặc biệt đến lĩnh tội!"
“Ngay cả ngươi cũng dám cãi lời ta."
Hàn An Quân đứng thẳng người lên, cho một miếng điểm tâm vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống:
"Hương vị cũng không tệ lắm, nha đầu này, thế mà nói ném thì ném.”
"Tại sao phụ thân lại không đồng ý với họ?"
Hàn Thiết Y cúi đầu thật sâu, trong lòng vô cùng khó hiểu.
"Ngươi cũng cảm thấy ta làm không hợp tình hợp lý ư? Cũng không phải việc nào ta làm cũng đúng.”
Hàn Thiết Y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, không thể tin lời này xuất phát từ trong miệng phụ thân, hắn chỉ thấy Hàn An Quân hiếm thấy lộ ra một chút tươi cười.
"Ta một lòng muốn bồi dưỡng các ngươi thành tài, không ngờ lại trở thành chướng ngại trong lòng các ngươi, ngay cả nha đầu kia, nhìn thì như tùy tâm sở dục, nhưng tìm được nam nhân, còn phải ngoan ngoãn đưa đến cửa xin ta đồng ý, sao phải đợi ta đồng ý? Thiết Y, ngươi cuối cùng phải hiểu được, trước khi tính đến tướng binh phụ tử, chúng ta phải xem là tu hành giả trước đã.”
Hàn Thiết Y có chút đăm chiêu rời đi, Hàn An Quân trở lại nội đường, Tào Can đang âu yếm ôm đàn cổ, cẩn thận điều âm.
"Tướng quân, con rể của ngươi xuống tay tàn nhẫn quá, thiếu chút nữa đã làm gãy cây đàn của ta. Nhưng mà quả thực thực lực cũng rất cao, sao không chiêu mộ hắn vào trong Hàn Môn, tương lai nhất định sẽ là một trợ thủ đắc lực? Ngài một lòng cự tuyệt, không phải chỉ là vì giáo huấn tiểu thư công tử đâu nhỉ!”
“Cái gì cũng không gạt được ngươi, tiểu tử kia quả thật không phải là người bình thường, nhưng tuyệt đối sẽ không khuất phục làm môn hạ của người khác. Trên đường tu hành, chỉ có đạo lữ chứ không có tình lữ, nếu không phải cùng chung chí hướng, sao có thể chịu đựng được trăm năm thăng trầm, hôm nay vì tình mà tụ, ngày khác tất vì tình mà tan, một danh phận phu thê, như mang gông trên mình.”
"A, cái này cũng đúng, hai ngọn lửa tụ cùng một chỗ, nhìn như hừng hực, lại khó lâu dài, với ý kiến của ta, có thể cố gắng được ba năm năm, cũng đã coi như giỏi lắm rồi. Tâm tư này của ngài, tương lai tiểu thư nhất định sẽ hiểu được.”
...
Hai người ra khỏi phủ tướng quân, nhưng lại không trở về Bách Gia kinh viện, mà là đi tới một biệt viện của Hàn Quỳnh Chi ở Thanh Hà phủ.
Hàn Quỳnh Chi vẫn trầm mặc, Lý Thanh Sơn cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt:
"Có thể do tu vi của ta không đủ, đợi ta tu hành thêm một thời gian nữa, phá thân vệ quân của cha ngươi, hắn cũng không có gì để nói.”
"Vết thương của ngươi không quan trọng chứ?"
Cuối cùng Hàn Quỳnh Chi cũng mở miệng.
“Không có gì đáng ngại!”
Cơ thể Lý Thanh Sơn vốn cường hãn, lại dùng mấy cái thuỷ liệu thuật, dĩ nhiên khôi phục như lúc ban đầu.
“Vậy bây giờ chúng ta thành thân luôn đi!”