Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 719 - Chương 719: Chỉ Biết Một Bước

Chương 719: Chỉ Biết Một Bước - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 719: Chỉ Biết Một Bước


Trong hồ sen bên ngoài mành, những bông hoa nở rộ được gió đêm đưa hương đánh úp khứu giác.

Vẻ mặt Lý Thanh Sơn hơi kinh ngạc vì trông Hàn Quỳnh Chi lúc kiên quyết khá giống với Hàn An Quân, chỉ thấy đôi môi đỏ khép mở, lặp lại một lần nữa:

“Thanh Sơn, chúng ta thành thân đi!”

“Ngươi quyết định rồi?”

Lý Thanh Sơn ôm nàng vào lòng.

“Ừm!”

Hàn Quỳnh Chi gật đầu, dựa vào ngực hắn và nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, đây chính là âm thanh mà nàng vẫn luôn muốn lắng nghe.

“Nếu không thì cứ chờ thêm một thời gian đi, chỉ cần chúng ta kiên trì rồi lại nhờ đệ đệ ngươi nói vài lời hay thì có lẽ cha ngươi cũng sẽ đồng ý.”

Lý Thanh Sơn hận không thể lập tức sống cùng với nàng. Chỉ là tự ý quyết định chuyện cả đời thế này, e rằng sẽ khiến nàng hoàn toàn trở mặt với trong nhà mất. Đây cũng không phải điều hắn muốn nhìn thấy.

“Không, ngươi không biết tính cha ta đâu, một khi hắn đã quyết định chuyện gì thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Vừa nãy, ta nói chuyện với hắn như thế chắc chắn làm hắn tức muốn chết rồi, có lẽ sẽ không chịu nhận người nữ nhi này nữa đâu, chớ nói chi là đồng ý chuyện thành thân của chúng ta.”

“Đều do ta không tốt.”

Lý Thanh Sơn xoa đầu nàng, giọng điệu hơi thổn thức, hắn không ngờ chuyện thành thân như lẽ đương nhiên giữa nam và nữ lại có thể xảy ra tranh cãi đến mức độ này.

“Từ nay về sau, chúng ta chỉ có thể sống nương tựa lẫn nhau, ngươi cũng đừng phụ lòng ta đấy.”

Hàn Quỳnh Chi ôm chặt lấy eo của Lý Thanh Sơn, lộ ra chút yếu đuối. Nàng rời khỏi Hàn gia, làm trái ý phụ thân, từng là đại tiểu thư có tất cả trong tay lại mất hết mọi thứ chỉ trong một đêm, loại cảm giác mất mát này đã vượt xa khỏi tưởng tượng của người ngoài cuộc. Nhưng nàng không hối hận, từ nay về sau năm nhân trong ngực sẽ trở thành tất cả của nàng.

“Sao vậy Hàn đại tiểu thư, không có Hàn gia chống lưng la biến thành con mèo nhỏ yếu đuối luôn sao? Thế thì ta phải dốc sức bắt nạt một phen nha.”

Lý Thanh Sơn tươi cười vùi đầu vào gáy nàng, ra sức hít hà mùi thơm kia.

“Ngươi dám sao. Hiện tại tu vi ngươi còn chưa cao hơn ta đâu.”

“Tu vi chỉ là chuyện nhỏ, vẫn phải nhìn thực lực ấy. Nếu chỉ xem tu vi vậy thì hiện tại ta còn chẳng có tư cách theo đuổi ngươi, sao có thể dỗ dành Hàn đại tiểu thư bỏ trốn với ta được.”

“Hừ, chống mắt lên xem ta đột phá Trúc Cơ xong sẽ trừng trị ngươi thế nào. Cái tên nhà ngươi, đến cùng là luyện thế nào vậy?”

Giọng nói nho nhỏ bị cơn mưa bất chợt nhấn chìm, mây đen che lấp trăng và sao, đình viện chìm trong bóng tối.

Không còn tiếng nói chuyện, chỉ thấy mấy ngọn đến đỏ bừng sáng, chiếu rọi khuôn mặt e thẹn của nàng:

“Ta muốn đi tắm.”

Hàn Quỳnh Chi rời khỏi vòng ôm, uyển chuyển xoay người, đung đưa eo vòng ra phía sau rèm.

“Ta cùng tắm với.”

Lý Thanh Sơn cũng đi theo nhưng lại bị Hàn Quỳnh Chi giơ tay cản lại:

“Không được, hôm nay không được, xin ngươi đấy.”

Lý Thanh Sơn chỉ đành chờ ở bên ngoài mà nhìn cây nến sáng lóng lánh, nghe tiếng mưa rơi vào hồ mà trái tim cũng dấy lên ngàn vạn gợn sóng lăn tăn tựa như nước ao, mãi lâu sau vẫn chưa thể bình ổn trở lại.

Sau khi trải qua một khoảng thời gian chờ đợi thật dài với những cảm xúc khác lạ, một bàn tay trắng muốt vén bức rèm che lên, để lộ ra khuôn mặt được chiếu sáng bừng với làn như vô cùng căng mọng tựa như ngậm no nước. Nàng mặc một bộ y phục màu đỏ, mái tóc đen nhánh thật dài chưa được chải, ướt nhẹp rối tung trên vai.
“Làm ta chờ rõ lâu.”

Lý Thanh Sơn bế ngang nàng lên.

“Đợi đã.”

“Sao vậy?”

“Hình như thành hôn có rất nhiều bước.”

“Ta chỉ nhớ rõ một bước.”

“Bước nào?”

“Đưa vào động phòng!”

Lý Thanh Sơn kêu to, sau đó trực tiếp bước về phía khuê phòng thơm ngát của nàng.

“Quỷ háo sắc!”

Hàn Quỳnh Chi hờn dỗi trách một câu.

Tiếng mưa rơi dần dày đặc hơn, trong tầng tầng lớp màn che là tiếng thở dốc nặng nề, thân thể như ngọc nằm trên giường mặc hắn thoải mái vuốt ve, đôi môi đỏ mọng cũng hiến dâng một cách nhiệt tình.

“Quỳnh Chi.”

Lý Thanh Sơn bỗng dừng động tác lại, nhẹ nhàng hỏi với ánh mắt sáng quắc.

Hàn Quỳnh Chi ngửa người ôm lấy cổ hắn, chôn mặt vào hõm vai hắn rồi thầm thì:

“Yêu ta đi!”

Lý Thanh Sơn nâng eo nàng lên rồi cúi người xuống, bên tai chỉ còn lại tiếng ngâm nga tựa như tiếng than thở kéo dài, vừa tràn đầy vẻ vui sướиɠ nhưng cũng có chút đau đớn.
Căn phòng im ắng lại, chỉ còn tiếng mưa rơi truyền vào càng lúc càng lớn, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sấm như truyền tới từ xa xôi.

Các đóa hoa sen đung đưa trong mưa gió, những hạt mưa tràn đầy trong ngụy hoa, loáng thoáng lại nghe thấy tiếng rêи ɾỉ yêu kiều vọng tới xuyên qua màn mưa.

Một trận mưa gió buổi đêm qua đi, những giọt nước mưa trơn trượt trên lá sen óng ánh long lanh bảy màu từ khi ánh mặt trời ló rạng ở phía đông, sau đó rơi xuống hồ nước.

Lý Thanh Sơn mở cửa sổ ra rồi chậm rãi xoay người lại, ngoái đầu nhìn Hàn Quỳnh Chi vẫn đang ngủ say, hình như nàng cảm nhận được ánh mặt trời nên xoay người nằm nghiêng để lộ sống lưng tuyệt đẹp, trên cặp mông trắng mịn vẫn còn dính vài vết máu ứ đọng. Lý Thanh Sơn nhớ tới đêm điên cuồng hôm qua mà mỉm cười khẽ, nói:
“Sắc trởi thật tốt!”

Hắn đóng cửa sổ lại và trở về giường.

Bình Luận (0)
Comment