Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 720 - Chương 720: Bỏ Trốn?

Chương 720: Bỏ Trốn? - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 720: Bỏ Trốn?


Hàn Quỳnh Chi hơi hé mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Lý Thanh Sơn khiến nàng cảm thấy đáy lòng tràn đầy ngọt ngào và dịu dàng không thể kể siết, gắng gượng tựa mặt vào l*иg ngực hắn và hỏi:

“Mấy giờ rồi?”

“Trời sáng được một lúc rồi.”

Lý Thanh Sơn hôn nhẹ lên trán nàng.

“Hỏng rồi, hôm nay Ưng Lang vệ còn việc phải xử lý.”

Hàn Quỳnh Chi vừa đứng lên đã cảm thấy cả người rã rời.

“Giao cho những người khác xử lý là được rồi, hiện tại ngươi không nên ra ngoài.”

“Tại ngươi hết.”

Mặt Hàn Quỳnh Chi nóng như lửa đốt, chỉ đành đánh nhẹ một cái lên l*иg ngực hắn, xấu hổ đến mức không dám nhớ lại đêm qua, không ngờ rằng nàng cũng sẽ có lúc buông thả như thế.

“Được rồi, tại ta hết, xin phu nhân đợi một lát để ta đi chuẩn bị đồ ăn, ngươi nghỉ ngơi thêm một lúc đi!”

Nghỉ ngơi một lần nghỉ liền ba ngày, hai người dính nhau như keo, không chịu chia lìa một giây nào, trong mắt chỉ còn lại đối phương tựa như hoàn toàn quên hết những chuyện khác.

Trong Bách Gia kinh viện, vì giáo thụ vẫn chưa đến nên trong lớp tràn ngập tiếng người trò chuyện, một đám đệ tử trẻ tuổi có đủ cả nam lẫn nữ tụ lại thành cụm, sôi nổi nghị luận.

“Thật không? Ta cảm thấy hắn rất lợi hại, thế hiện tại sao rồi?”

“Hiện tại thì không biết, mấy ngày rồi không thấy hai người kia, nghe nói là bỏ trốn rồi.”

“Wow!”

Một tràng tiếng kinh ngạc vang lên, đặc biệt là mấy nữ đệ tử, mắt tỏa sáng đến nơi.

“Tử Kiếm, ngươi nghe kìa, lại là tên Lý Thanh Sơn kia. Ồ, trông sắc mặt ngươi không được ổn lắm.”

Hoa Thừa Lộ dùng cùi chỏ va vào Dư Tử Kiếm ở bên cạnh.

Hơn hai năm qua, khi đó còn đang trong tuổi dậy thì mà giờ Hoa Thừa Lộ cũng đã biến thành một thiếu nữ xinh đẹp, đang là lúc đẹp nhất trong hai tám năm thanh xuân của nữ tử, lông mày như vầng trăng lưỡi liềm, đôi môi như được bôi chu sa cùng với làn da căng mướt, xinh đẹp và tươi trẻ không gì tả nổi.

Khuôn mặt giống Hoa Thừa Tán đến bảy tám phần tựa như đang chứng minh nếu gương mặt kia của Hoa Thừa Tán ở trên thân thể của một nữ tử thì sẽ là dung mạo như thế nào. Trong Bách Gia kinh viện, nàng có danh hiệu là “đệ nhất mỹ nhân”, người theo đuổi xếp hàng dài. Lúc này, nàng đang ngồi cùng với Dư Tử Kiếm, cực kỳ thu hút sự chú ý của mọi người.

Hoa Thừa Lộ cũng chẳng xa lạ gì với cái tên Lý Thanh Sơn này, có điều hai năm không gặp nhau, cho dù từng có cảm xúc đặc biệt thì cũng đã bị cuộc sống đầy rẫy đổi thay này hòa tan từ lâu, giờ chỉ còn loáng thoáng nhớ hắn còn nợ mình một chuyện, có lẽ hắn đã quên mất rồi!

“À, không có gì, giáo thụ đến rồi.”

Dư Tử Kiếm sửng sốt liếc nàng một cái, sau đó chỉ tay lên bục giảng.

Lớp học bỗng chốc yên tĩnh lại, Hoa Thừa Lộ cũng quay đầu đi tập trung nghe giảng.

Dư Tử Kiếm hơi nhíu mày: Có lẽ hắn không phải Ngưu cự hiệp đâu!

Trước khi trở về từ Thanh Đằng sơn, Dư Sơ Cuồng cũng đã lặp đi lặp lại rằng Lý Thanh Sơn tuyệt đối không có chút dính líu gì đến Ngưu cự hiệp, nhưng cho đến lúc này nàng mới đồng ý tin tưởng chuyện này, thầm thở phào một hơi.

Nếu như Lý Thanh Sơn không phải Ngưu cự hiệp thì chuyện kia cũng không liên quan đến nàng mấy, thậm chí nàng còn thấy hơi đau khổ thay hắn, rõ ràng ý hợp tâm đầu mà lại không thể được gia đình bên đối phương đồng ý, thực sự là đáng thương.



Nơi sâu trong rừng trúc, Tiểu An ngồi trước bậc thềm, tay chống má chờ đợi.
Ngàn vì sao đầy trời, chỉ là tối nay hắn vẫn không trở về.

Bởi vì Lưu Xuyên Phong bế quan còn Lý Thanh Sơn thì thường xuyên ra ngoài, cho nên Tôn Phúc Bách đã dẫn hai tiểu đệ tử kia đi theo. Vân Hư đảo lúc này thực sự đã không còn một bóng người nào, chỉ nghe tiếng gió thổi qua rừng trúc xào xạc vang vọng, tiếng lá trúc rơi lả tả thành một lớp lót trải trên con đường mòn.

Khi nàng còn đang cảm thấy hơi mất mát thì chợt nghe thấy tiếng bước chân đạp nát lá rụng truyền đến.

Tiểu An ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lý Thanh Sơn đang bước nhanh tới với khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi cười.

“Tiểu An, sao ngươi...là ta đáng chết, thế mà lại quên không nói với ngươi, để ngươi chờ rõ lâu!”

Lý Thanh Sơn vỗ đầu mình một cái, giọng điệu đầy vẻ tự trách.

Tiểu An lắc đầu một cái:
“Không lâu lắm.”

Lý Thanh Sơn bế nàng lên, đặt ở trên đùi:

“Gần đây luyện niệm châu sao rồi, Nhất Niệm có làm khó ngươi không? À đúng rồi, gần đây ta có một chuyện tốt.”

Chưa đợi Tiểu An đặt câu hỏi, hắn đã bắt đầu kể lể không ngớt.

Vốn Tiểu An còn muốn khuyên hắn vài câu, nhưng thấy tình hình này thì thôi bỏ qua vậy, chỉ cần hắn vui vẻ là được.

Lúc này, Hàn Quỳnh Chi cũng đã trở về Pháp gia và nói xin lỗi với Vương Phác Thực.

Vương Phác Thực thấy khuôn mặt nàng ngập tràn sắc “xuân” và dáng dấp đầy hương vị nữ nhân thì cũng không trách nàng, chỉ nói:

“Hời cho tên tiểu tử kia, ngày mai đừng quên đến Ưng Lang vệ.”

“Vâng, thống lĩnh!”

Hàn Quỳnh Chi trở lại chỗ ở trên đảo, đập vào mắt là bóng người đang quanh quẩn ngoài cửa, thế là kinh ngạc bật thốt:
“Thiết Y!”

Một lúc sau thì sắc mặt nàng lại trở nên nghiêm túc:

“Có phải phụ thân bảo ngươi đến?”

“Đúng.”

Hàn Thiết Y không nhiều lời, nhanh tay giao một đống linh thạch và đan dược cho Hàn Quỳnh Chi.

Bình Luận (0)
Comment