Chương 721: Xuất Quan - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 721: Xuất Quan
“Sao nhiều như vậy.”
“Bởi vì ngươi đã tu luyện đến Luyện Khí tầng thứ mười.”
Hàn Thiết Y mặt không cảm xúc, nhưng nhìn thấy sự vui vẻ và sắc xuân ở khóe mắt và đuôi lông mày của nàng thì cũng cảm thấy vui mừng cho nàng. Trở lại chuyện chính, muốn đả thông Thập nhị chính kinh thì tất nhiên nhu cầu về đan dược cũng tăng theo rồi.
“Phụ thân...không trách ta sao?”
Hàn Quỳnh Chi mở to mắt, có chút không thể tin nổi.
Hàn Thiết Y thuật lại lời của Hàn An Quân một lần nữa.
“Đây mà cũng gọi là lý do à! Chỉ bởi vì lý do linh ta linh tinh này mà muốn ngăn cản chuyện thành hôn của nữ nhi sao. Đúng là quá không có trách nhiệm! Còn trở ngại gì chứ, chỉ là lão già kia quá để ý đến bản thân, ta lại không phải ngươi!”
Hàn Quỳnh Chi lớn tiếng nói, nhưng trong lòng cũng hơi cảm động. Bất kể ra sao thì tất cả những gì nam nhân kia làm đều là vì tốt cho nàng. Hàn Quỳnh Chi thở phào một hơi, lòng thì vui mừng không thể tả xiết. Bất kể ngoài miệng có không hài lòng thế nào đi nữa, phụ thân vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng trong lòng nàng.
Hai người lại trò chuyện thêm vài câu, Hàn Thiết Y có phong thái rất giống phụ thân, trầm tĩnh ít nói, chưa trò chuyện được mấy câu thì đã chào tạm biệt.
Mà trước khi đi, Hàn Thiết Y còn dừng bước, quay đầu lại nói thêm một câu:
“Ngươi vẫn là người của Hàn gia. Hi vọng ngươi có thể đặt chuyện tu vi lên hàng đầu!”
“Tỷ tỷ ta đây không cần ngươi dạy bảo, ngươi lo cho chính mình là được rồi, nhanh đi đi!”
Hàn Quỳnh Chi vội không chờ nổi muốn chia sẻ tin tức tốt này với Lý Thanh Sơn.
Hàn Thiết Y nhìn vẻ mặt nàng là biết nàng mất tập trung, chỉ đành lắc nhẹ đầu, vừa mới dính vào tình yêu xíu thôi mà dường như đã trở nên ngu ngốc đi. Lại giống như vị bằng hữu kia của hắn, ngày thường thông minh nhường nào, nhưng lại kiên trì mê đắm một nữ tử không thể có được, làm lãng phí thời gian tốt đẹp của bản thân.
Hàn Thiết Y vừa đi là Hàn Quỳnh Chi tiến thẳng tới Vân Hư đảo luôn, hai người vừa chia cách đã lập tức gặp lại, Tiểu An chủ động chào tạm biệt, sau đó sao có thể thiếu được một đêm triền miên chứ.
Ngày hôm sau, Vương Phác Thực với sắc mặt u ám đợi một lát ở Ưng Lang vệ mà không thấy bóng dáng Hàn Quỳnh Chi đâu. Hắn giận tím mặt, thầm ghi món nợ này lên người Lý Thanh Sơn, chắc chắn không oan uổng chút nào.
Cuối cùng, Vương Phác Thực thở dài một tiếng:
“Nữ nhân đúng là không đáng tin, Tiểu Hoa, ngươi mau xuất quan đi!”
Thời gian vội vàng trôi đi, chớp mắt một cái đã hết hạ sang thu, mưa thu bắt đầu liên miên dai dẳng.
Trong động bế quan dưới lòng đất ở Tranh Minh đảo vang lên một loạt tiếng sấm sét, tia chớp đan xen lập lòe, xuyên thấu qua vách đá và trận pháp vốn không thể nào xuyên qua, tựa như âm hồn đến từ một thế giới khác vậy.
Một lúc lâu sau, cửa lớn đóng kín đã lâu được mở ra lần nữa, Hoa Thừa Tán đi ra từ bên trong, khuôn mặt tuấn tú không tỳ vết gia tăng thêm sự tự tin phi phàm. Một bóng người hiện lên trong lòng hắn, thầm nghĩ ít nhất hiện tại mình đã đủ tư cách trở thành quân cờ của người đó nhỉ!
…
“Chuyện như vậy mà còn muốn phiền Hoa tiểu thư tự mình đi một chuyến sao?”
Lý Thanh Sơn nhận lấy thiệp mời từ tay Hoa Thừa Lộ, tiện thể đánh giá nữ tử trước mặt một hồi, đúng là nữ tử mười tám thay đổi rất nhiều. Lần đầu gặp nhau, nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu chẳng có gì, hiện tại cũng trở thành một đại mỹ nhân rồi.
“Hai vị đều là bằng hữu tốt của huynh nhà, huynh nhà cũng chân thành xin lỗi vì không thể tự mình đi mời được.”
Hoa Thừa Lộ nho nhã lễ phép trả lời, để lộ phong độ của nữ tử đại gia tộc.
“Thừa Lộ, sao giờ ngươi không nói chuyện lanh lẹ như trước đây nữa vậy.”
Hàn Quỳnh Chi tươi cười nắm lấy tay nàng rồi kéo vào trong lòng, tiện thể xoa nắn hai bên má trắng nõn căng mềm kia.
Xưa nay Hàn Quỳnh Chi vẫn luôn đối xử với Hoa Thừa Lộ như muội muội nhà mình, từ nhỏ đã dẫn nàng đi chơi khắp nơi, vì thế mà tình cảm của hai người vô cùng tốt.
“Tỷ tỷ đừng nghịch, ta sợ quá thân thiết thì tỷ tỷ sẽ ghen.”
Mặt Hoa Thừa Lộ hơi đỏ lên, liếc Lý Thanh Sơn một cái rồi cười hì hì nói.
Bây giờ mọi người trong Bách Gia kinh viện đều biết mối quan hệ của họ, nhưng tình tiết cuối cùng lại vượt ra ngoài suy nghĩ của tất cả mọi người, vẫn chưa thấy tình tiết chống đối Hàn gia rồi bỏ trốn mà mọi người ngóng trông.
Hàn Quỳnh Chi vẫn trở về nhà, Lý Thanh Sơn thậm chí vẫn tới Đại Tranh đảo tập võ như trước, cũng không có dáng vẻ như xảy ra mâu thuẫn với vị nhạc phụ đại nhân chuẩn mực Hàn An Quân.
Cứ như vậy, những tin đồn dần lắng xuống, vì đối với tu hành giả mà nói, việc tự quyết định chuyện cả đời, kết thành đạo lữ vốn là chuyện thường, cũng không có nhiều lễ nghi luân thường như phàm nhân.
“Nha đầu nhà ngươi vẫn chưa trở thành đối thủ của tỷ tỷ được đâu.”
Lý Thanh Sơn cất thiệp mời thật cẩn thận:
“Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ đến, cuối cùng tên kia cũng đột phá Trúc Cơ thành công rồi!”
“Chắc chắn ca ca sẽ trở thành một tu hành giả tài ba.”
Hoa Thừa Lộ lộ ra vẻ tự hào.
“Ngươi nói xem, có phải vừa nãy ngươi nhìn chằm chằm Thừa Lộ không rời đúng không?”