Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 722 - Chương 722: Trẻ Người Non Dạ

Chương 722: Trẻ Người Non Dạ - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 722: Trẻ Người Non Dạ


Hoa Thừa Lộ đi rồi, Hàn Quỳnh Chi nhanh tay túm chặt lấy cổ áo Lý Thanh Sơn, cưỡi lên người hắn rồi giương cao khóe miệng, lớn tiếng chất vấn.

“Mọi người đều có lòng thích cái đẹp, tuy rằng ngươi là nữ nhân duy nhất của ta, nhưng cũng không thể cướp mất quyền thưởng thức những nữ nhân khác của ta chứ. Ha ha, chẳng phải vừa nãy còn rất tự tin hay sao?”

Lý Thanh Sơn thay đổi tầm mắt.

“Đây là vấn đề ở phía ngươi!”

Khuôn mặt Hàn Quỳnh Chi kề sát lại.

“Phu nhân hãy yên tâm, điểm tốt của ngươi là thứ mà tiểu nha đầu không có, trước hết có thể giải quyết vấn đề của ta!”



Trong tòa phủ đệ không khác gì thành trì của Hoa gia được giăng đèn kết hoa, khắp chốn vui mừng.

Trông không giống một buổi yến hội, mà giống một buổi lễ ăn mừng long trọng hơn.

Đối với tu hành giả mà nói, bốn chuyện vui lớn của đời người như thành thân hay sinh nở gì đó cũng đều không quan trọng và vui mừng bằng việc đột phá cảnh giới.

Hoa gia mời khách từ khắp nơi tới, lúc tân khách tập hợp cũng là lúc những con chim, những chiếc phi toa chở các tu hành giả đến nơi, trong này cũng có rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ kỳ.

Trong số đó, có một đám mây xuyên qua màn mưa, đáp xuống trước cửa.

Cửa lớn mở rộng, dòng người tới lui, Lý Thanh Sơn vừa bước vào trong thành thì mưa ngừng.

Trận pháp ở không trung phía trên thành trì được khởi động, nước mưa chạy dọc xuống theo tấm màn trong suốt hình bán cầu, đèn đuốc chiếu rọi khắp thành, xa hoa tột cùng.

Hàn Quỳnh Chi khua tay cho phép người hầu dẫn đường lui xuống, người hầu kia cũng nhận ra Hàn Quỳnh Chi nên không cần hỏi thiệp mời mà đã cười lui xuống.

Hàn Quỳnh Chi quen cửa quen nẻo đi dọc theo hành lang nhỏ uốn khúc đến phía trước tòa lầu cao như tòa tháp, không khác gì một cây lửa rực rỡ chọc trời ở trung tâm.

Dưới cây lửa, hai huynh muội Hoa Thừa Tán và Hoa Thừa Lộ tự mình đứng trước cửa đón khách. Hai người đều mặc trang phục lộng lẫy, đứng dưới ánh đuốc huy hoàng tựa như một đôi thần tiên, làm cho tân khách qua lại than thở không thôi.

Đặc biệt là Hoa Thừa Tán vốn là mỹ nam tử khó gặp trên đời, sau khi đột phá Trúc Cơ thành công thì lại có thêm khí chất anh tuấn kiệt xuất, gần như thu hút ánh mắt của tất cả tu sĩ nữ qua lại.

“Thanh Sơn, Quỳnh Chi, các ngươi tới rồi à.”

Hoa Thừa Tán nhìn thấy hai người Lý Thanh Sơn thì cười nghênh đón, không hề kiêu căng dù tu vi tăng cao, vẫn tao nhã lịch sự khiến người ta như tắm trong gió xuân, thậm chí trong nụ cười còn có thêm cả sự chân thành.

Tuy rằng cũng là lâu rồi không gặp, vậy mà hình như không có cảm giác xa lạ gì, trái lại còn thấy thân thiết hơn.

“Không sai, lâu như vậy không thấy ngươi ra, ta còn tưởng ngươi chết ở bên trong rồi cơ đấy!”

Lý Thanh Sơn tươi cười vỗ vai hắn, lại lập tức bị Hàn Quỳnh Chi vỗ một cái:

“Ngày vui ít nói mấy lời xúi quẩy đi.”

Hoa Thừa Tán tươi cười nhìn qua nhìn lại giữa hai người:

“Các ngươi, quả nhiên...Lúc mới nghe nói, ta thực sự bị dọa một lúc luôn. Ai đã nói với ta là ở bên nam nhân thì có ích lợi gì nhỉ?”

“Ta thấy hắn đáng thương thôi.”

Hàn Quỳnh Chi hơi đỏ mặt, vẫn còn cãi chày cãi cối.

“Ai nói với ta không biết tình cảm mặn nồng là gì?”

Lý Thanh Sơn ho khan hai tiếng, nói:

“Gặp dịp thì chơi thôi.”

“Ý ngươi là ngươi đối với ta chỉ là gặp dịp thì chơi?”

“Ngươi nghe nhầm rồi, ta nói là lúc còn trẻ không hiểu chuyện, trẻ người non dạ không hiểu chuyện thôi.”
Hoa Thừa Tán cười ha ha, vỗ lại lên vai Lý Thanh Sơn:

“Vậy hiện tại ngươi hiểu được cho ta chút nào chưa?”

Lý Thanh Sơn nhíu mày lại:

“Ngươi vẫn chưa quên.”

Hoa Thừa Tán hỏi:

“Ngươi quên rồi sao?”

“Quên cái gì?”

Hoa Thừa Lộ và Hàn Quỳnh Chi cùng chen lời vào, dựa vào trực giác nhạy cảm của nữ nhân, họ đã phát hiện có điều kỳ lạ trong này.

“Khó nói.”

Lý Thanh Sơn cười đắc ý, trao đổi ánh mắt với Hoa Thừa Tán rồi đều tự hiểu ngầm. Ai có thể ngờ tới, tình bạn giữa họ bắt đầu từ việc cùng vừa ý một nữ tử.

“Các ngươi đi vào trước đi, chờ lát nữa ta đi tìm ngươi.”

Lúc này lại có tân khách đến đây, Hoa Thừa Tán nói một câu như vậy rồi tiếp tục tiến lên nghênh đón.

“Ngươi nói rõ cho ta, đến cùng là cái gì?”

Hai người đi vào trong lâu, Hàn Quỳnh Chi liên tục truy hỏi nhưng Lý Thanh Sơn chỉ nhìn trái phải kệ nàng, lúc bị hỏi cuống lên thì nói:
“Đây là bí mật giữa nam nhân với nhau, nữ nhân mù quáng dính vào làm gì?”

Lý Thanh Sơn dừng bước nhìn lại, chỉ thấy Hoa Thừa Tán mặt mày hớn hở nghênh đón khách tới, mặt mày đẹp như tranh vẽ, tuấn tú ngời ngời, cho dù là nam nhân cũng phải động lòng, trời cao ban cho hắn một khuôn mặt đẹp có thể thoải mái phong lưu, nhưng hắn lại cứ chung tình với một nữ tử không thể có được, có phải đây là ý trời trêu người hay không?

Quên ư, tất nhiên là không quên, dù sao cũng từng để lại ký ức sâu sắc như vậy mà. Nhưng cũng không cần bận lòng từng giây từng phút, chẳng phải thương yêu người ở trước mắt mới là chuyện quan trọng nhất sao?

Hắn tươi cười dỗ dành Hàn Quỳnh Chi vui vẻ, đến cùng vẫn không thể hiểu được loại suy nghĩ này!

Lúc này, một bóng người quen thuộc hiện ra ở trước cửa với khuôn mặt tiêu điều, thanh y bồng bềnh.
Phó Thanh Khâm!

Bình Luận (0)
Comment