Chương 723: Xích Mích - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 723: Xích Mích
Phó Thanh Khâm một thân một mình với bộ thanh y cũ nát, thoạt nhìn tựa như một vị kiếm khách sa sút thu hút ánh mắt của mọi người, dù cho Hoa Thừa Tán là nhân vật chính tối nay thì cũng không thể cướp được ánh hào quang của hắn.
So sánh với Tàng Kiếm cung thì Hoa gia hơi giống với địa chủ giàu xổi* ở địa phương. Dù có cái danh là đệ nhất thế gia ở Thanh Hà phủ, nhưng toàn bộ Thanh châu có tới tám mươi mốt phủ, nhưng lại chỉ có một Tàng Kiếm cung mà thôi.
*người có chút tiền tài nhưng không nhìn xa trông rộng, giàu có dựa vào cái sẵn có mà không phát triển thêm.
“Đó là Phó Thanh Khâm của Tàng Kiếm cung, kiếm trong tay hắn là Thanh Khư kiếm - một trong mười thanh kiếm nổi tiếng của Tàng Kiếm cung. Là một nhân vật rất lợi hại!”
Hàn Quỳnh Chi nhỏ giọng giới thiệu.
“Thật sao? Ta thấy tu vi cũng mới Trúc Cơ kỳ, giống với Tiểu Hoa thôi.”
“Ngươi đừng coi thường người ta, thanh Thanh Khư kiếm này của hắn là pháp bảo cực kỳ lợi hại, nghe nói nó thừa kế ý chí của cao thủ các đời của Tàng Kiếm cung. Không chỉ có uy lực kinh người, hơn nữa còn đột phá cảnh giới thần tốc, chắc chắn sẽ là đại nhân vật tung hoành Thanh châu trong tương lai .”
Hàn Quỳnh Chi giới thiệu một cách vô cùng nghiêm túc cho Lý Thanh Sơn nghe để hắn bớt kiêu căng và giữ bình tĩnh, đừng xem thường anh hùng trong thiên hạ.
Chỉ thấy trên mặt Lý Thanh Sơn hiện ra nụ cười tự tin:
“Yên tâm, trong tương lai chắc chắn nam nhân của ngươi không kém hơn hắn đâu.”
“Tự đại.”
“Ta thấy rõ là không biết trời cao đất dày, hiện tại người ta là sứ giả liên lạc của Tru Minh yêu. Bây giờ, mấy chục môn phái lớn nhỏ trong Thanh Hà phủ đều đã gia nhập Tru Minh yêu và bị hắn điều phái, dựa vào chút tu vi ấy của ngươi thì còn chẳng xứng xách giày cho người ta!”
Chợt nghe một giọng nói quen thuộc vang lên, Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi ngạc nhiên xoay người lại, chỉ thấy Vương Phác Thực đang ôm tay đứng đó.
“Thống lĩnh, ngươi nói vậy có hơi quá đáng, trang phục ngày hôm nay của ngươi cũng rực rỡ ghê đấy!”
Lý Thanh Sơn thấy rõ hôm nay Vương Phác Thực mặc đồ mới, toàn thân đều được chăm chút cẩn thận tỉ mỉ, gọn gàng sáng loáng.
“Ta nói rồi mà, chắc chắn ngươi sẽ đạt được thành tựu.”
Phó Thanh Khâm đánh giá Hoa Thừa Tán.
“Vậy thì đa tạ lời hay của các hạ.”
Hoa Thừa Tán đáp lại vừa khách khí vừa xa lạ, vì tuy rằng họ đều là tu sĩ Trúc Cơ, nhưng vẫn có sự khác biệt một trời một vực về thực lực và triển vọng trong tương lai.
“Phó đạo hữu tự mình tới, thật sự khiến cho tệ xá như được rồng đến nhà tôm!”
Lúc này không còn tới lượt Hoa Thừa Tán nói chuyện, phụ thân Hoa Thừa Tán - gia chủ Hoa gia đã tự mình ra đón với khuôn mặt tươi cười, phía sau là một đám tu sĩ Trúc Cơ đi từ trên lầu xuống. Có đủ nam nữ già trẻ đến từ các môn phái ở Thanh Hà phủ, họ đều là đại nhân vật như trưởng lão hay chưởng môn. Ai nấy cũng dồn dập hành lễ với Phó Thanh Khâm, tựa như lời nói của Vương Phác Thực vậy.
Cho dù không phải thành viên của Tru Yêu minh thì cũng tới chào hỏi, xét ở khía cạnh này thì Phó Thanh Khâm đã là một nhân vật có lực ảnh hưởng lớn, trở tay thôi là cũng có thể quyết định sự sống còn của một môn phái.
“Ồ, kia chẳng phải là Tiêu chưởng môn của Chu Y môn hay sao!”
“Còn có Vân Hà nhị trưởng lão của Vân Hà cốc.”
Bỗng có nhiều tu sĩ Trúc Cơ như vậy xuất hiện khiến đám Luyện Khí sĩ đều phải nghẹn ngào ngạc nhiên, sôi nổi thảo luận. Khắp toàn thân Phó Thanh Khâm như được phủ một vòng ánh sáng lóa mắt, còn Hoa Thừa Tán thì lại trở thành kẻ ở bên lề.
Lý Thanh Sơn cười nói:
“Thống lĩnh, nếu người ta lợi hại như vậy, sao ngài không mau đi tiếp giá.”
“Tiếp cái đầu ngươi, Tru Yêu minh là Tru Yêu minh, Ưng Lang vệ là Ưng Lang vệ!”
Vương Phác Thực trừng mắt lên rồi phất tay áo bỏ đi. Vì đang đứng giữa một nhóm người dừng chân ngước nhìn nên cực kỳ dễ thế, đoàn người cũng nhường ra một lối đi cho hắn.
“Hôm nay lão Vương sao vậy? Nóng tính thế?”
Lý Thanh Sơn lấy làm lạ nói.
“Ngươi không để ý đến chuyện của Ưng Lang vệ nên không biết, chứ gần đây có một vụ án liên quan đến Chu Y môn.”
Mỗi một đệ tử Chu Y môn xuống núi đều phải hoàn thành một loại nhiệm vụ luyện tập tên là “máu nhuộm chu y”, phải tự tay gϊếŧ một trăm người mới được.
Nghe thì thấy nhiệm vụ này có vẻ đẫm máu, chẳng qua nếu xếp nó vào loại “hành hiệp trượng nghĩa” thì cũng không phải là không thể. Sơn tặc thổ phỉ trong ba ngàn dặm Thanh Hà nhiều đếm không xuể, tùy tiện tìm một môn phái giang hồ rồi gϊếŧ một lượt thì cũng không oan uổng.
Nhưng gần đây, có một đệ tử của Chu Y môn từng bị ức hϊếp khi làm người chăn ngựa trong nhà một phú hộ lúc niên thiếu, thế là hắn mượn nhiệm vụ này mà trở lại gϊếŧ cả nhà phú hộ kia. Nhưng tính tất cả nam nữ già trẻ người hầu kẻ ở cũng mới được bảy mươi mốt người, sau đó hắn đã gϊếŧ thêm hơn ba mươi người hàng xóm ở xung quanh cho đủ một trăm người.