Chương 724: Gió Nổi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 724: Gió Nổi
Chuyện này đã lan đến chỗ Ưng Lang vệ trong thành, thế là Ưng Lang vệ phái Huyền Lang vệ đi truy nã hắn. Nhưng không ngờ tu vi của tên đệ tử Chu Y môn kia vô cùng tốt, thế là hắn gϊếŧ luôn hai Huyền Lang vệ và trốn về Chu Y môn.
Điều này đã phạm vào tối kỵ của Ưng Lang vệ, nên Vương Phác Thực đích thân tới Chu Y môn đòi tội phạm. Nếu như là trước kia, không có một môn phái nào dám chống lại Ưng Lang vệ, chỉ có thể ngoan ngoãn giao đệ tử ra mà thôi.
Nhưng hiển nhiên Chu Y môn đã gia nhập Tru Yêu minh, trước có mấy chục môn phái cùng trông chừng, sau lại có Tàng Kiếm cung làm chỗ dựa, vậy nên đã không thèm để thống lĩnh Xích Ưng là Vương Phác Thực này vào trong mắt. Chu Y môn thề thốt phủ nhận đó là đệ tử của Chu Y môn, mời Vương Phác Thực đi nơi khác tìm tội phạm.
Phó Thanh Khâm đứng bên cạnh, Chu Y môn chủ đứng xa xa nhìn bóng lưng của Vương Phác Thực mà khóe miệng lấp lóe nụ cười lạnh lùng. Ưng Lang vệ mà muốn diễu võ dương oai như trong quá khứ thì đúng là nhìn nhầm tình hình rồi. Trên mặt của các chưởng môn và trưởng lão khác cũng loáng thoáng sự đắc ý.
Tu hành giả vốn làm việc tùy tâm, muốn làm gì thì làm, nhưng chỗ nào cũng bị Ưng Lang vệ ràng buộc nên thực sự làm người ta không được thoải mái, cuối cùng hôm nay cũng được mở mày mở mặt.
Mọi người vây chặt lấy Phó Thanh Khâm rồi trở lại trên lầu, Hàn Quỳnh Chi nói:
“Không chỉ mỗi chuyện này, việc xử lý những vụ án gần đây cũng rất khó, chỉ cần liên quan đến môn phái thì tất cả đều sống chết mặc bay, cũng khó trách thống lĩnh lại tức giận như vậy.”
Nàng nhìn xung quanh, sau đó dùng cách truyền âm để nói cho Lý Thanh Sơn biết:
“Bây giờ tiểu Hoa xuất quan, có thể gần đây sẽ có hành động lớn.”
Lý Thanh Sơn rùng mình trong lòng, bây giờ cuộc chiến yêu nhân còn chưa bắt đầu mà cuộc tranh đấu trên mặt đất đã mở màn trước, e rằng sau này trên mặt đất cũng không còn yên bình nữa.
Mặt nước yên ả mấy ngàn năm bắt đầu nổi sóng, mối bất hòa giữa nhân yêu chỉ là vòng xoáy to lớn nhất trong đó, nhưng lại khơi gợi ra vô số vòng xoáy ẩn giấu dòng chảy ngầm, bất kể là vòng xoáy nào thì cũng có thể nuốt chửng mạng người.
“Đừng sợ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ ngươi.”
Hàn Quỳnh Chi nhạy bén cảm nhận được rằng Lý Thanh Sơn đang căng thẳng, thế nên đã bật cười rời sờ đầu hắn.
Hai người nói đùa vài câu, có điều Hàn Quỳnh Chi đã nhầm rồi, Lý Thanh Sơn căng thẳng không phải vì sợ hãi mà là hưng phấn!
Tuy rằng hắn không ghét cuộc sống yên bình, nhưng hắn thấy vui hơn khi coi thế giới này thành một thiên đường mạo hiểm.
“Tất cả tân khách đã tới hết chưa?”
Hoa Thừa Tán hỏi muội muội mình.
“Còn vài người chưa tới, có lẽ là không đến đâu. Sắp đến giờ rồi, chúng ta vào thôi!”
Hoa Thừa Lộ liếc nhìn danh sách rồi đáp.
Hoa Thừa Tán ngửa đầu nhìn lên thì thấy một chiếc cự hạm xuyên qua tầng mây, từ trên trời giáng xuống, khi thấy rõ con thuyền thì con ngươi sáng ngời, vội vàng ra lệnh:
“Mở trận pháp!”
“Quỳnh Chi, ngươi xem ai tới kìa?”
Hoa Thừa Tán dẫn theo một nam tử trẻ tuổi, tướng ngũ đoản (2) vùng với vẻ ngoài xấu xí đến, người kia mặc một bộ đồ thư sinh, không hề tiêu sái chút nào, đứng bên cạnh Hoa Thừa Tán mà khiến Lý Thanh Sơn nhớ tới Võ Đại Lang và Tây Môn Khánh.
(2) Tướng ngũ đoản: thân và tứ chi đều ngắn.
Nhưng không một ai dám khinh thường vị “Võ Đại Lang” này, bởi vì bỗng chốc hắn cũng đã đạt tới tu vi Trúc Cơ.
“Sơn Thành, ngươi trở về từ Tùng Đào thư viện rồi à.”
…
Khương Sơn Thành cười ha ha nhưng cũng không giấu được vẻ kiêu căng trên mặt, nhớ lúc đầu thiên phú của hắn không cao, gia thế lại kém nhất trong đám bằng hữu, nhưng mà hắn lại vào được Tùng Đào thư viện và đột phá Trúc Cơ thành công trước tiên. Lần này trở về, hắn cố ý mượn Phi Thiên Long Thuyền của sư phụ, nhìn thấy bằng hữu cũ ngày xưa cũng như áo gấm về nhà, đúng là lúc đắc ý trong nhân sinh.
Biểu cảm kinh ngạc của Hoa Thừa Lộ lúc ở trước cửa làm hắn thấy rất dễ chịu, mới mấy năm không gặp mà tiểu nha đầu kia đã trổ mã đẹp như thế. Gặp lại Hàn Quỳnh Chi thì mắt hắn càng sáng hơn, vẫn là thân thể như ngọc và dáng vẻ tự tin kia, lúc trước nàng còn có chút khí phách nam tử, nhưng giờ thay vào đó lại là phong thái thướt tha của nữ tử trưởng thành.
“Tiểu Hoa đạt Trúc Cơ, đương nhiên ta phải về xem rồi, Thiết Y đâu?”
Tâm tư của Khương Sơn Thành lại quay trở về quá khứ, khi đó cả đám họ cùng nô đùa, hắn thường bị người ta xem thường nhưng chỉ có ba người họ chưa bao giờ làm thế, mà nàng còn ra sức khích lệ hắn nữa.
Hoa Thừa Tán nói:
“Ngươi biết đấy, Thiết Y không thích cảnh tượng này nhất.”
“Đây là?”
Con ngươi Khương Sơn Thành xoay chuyển, khi thấy Lý Thanh Sơn đứng cùng với Hàn Quỳnh Chi, hơn nữa trông còn rất thân mật thì hơi nhướng mày.
“Đây là Lý Thanh Sơn, trưởng đệ tử của Tiểu Thuyết gia, nam nhân của Quỳnh Chi.”
Hoa Thừa Tán cười giới thiệu.
“Cái gì cơ?”
Khương Sơn Thành thấy mặt Hàn Quỳnh Chi hơi đỏ lên nhưng cũng không có ý phản đối thì trái tim cũng trở nên nặng nề:
“Quỳnh Chi...Ngươi...Ngươi thành thân rồi sao? Tại sao không thông báo cho ta?”