Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 725 - Chương 725: Muộn Rồi

Chương 725: Muộn Rồi - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 725: Muộn Rồi


Hoa Thừa Tán trả lời hộ:

“Đâu chỉ có ngươi, bọn chúng ta đều không được thông báo.”

“Chuyện là thế nào vậy?”

“Heo rừng ca ca, ngươi không biết rồi…”

Hoa Thừa Lộ cười hì hì giảng giải đầu đuôi câu chuyện một lần. Ai bảo con heo rừng bự nhà ngươi cứ kiêu ngạo này, chẳng qua chỉ là tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, muốn mơ đến Hàn tỷ tỷ sao, còn kém xa đấy?

“Heo rừng” là biệt danh ngày xưa của Khương Sơn Thành, lúc trước Hoa Thừa Lộ luôn xem thường Khương Sơn Thành vì nàng cảm thấy hắn cứ luôn sợ hãi rụt rè, rất là u ám. Hôm nay hắn lại phô bày khí thế mà đến, Hoa Thừa Tán không để trong lòng nhưng nàng không nhìn nổi, nếu như không phải thế chỗ cho ca ca thì ngươi có thể vào được Tùng Đào thư viện chắc.

“Ngươi...Các ngươi đã ấy rồi à!”

Cho dù Khương Sơn Thành đã tu đến bước có thể khống chế khí huyết toàn thân, nhưng mặt hắn vẫn lập tức đỏ lên, như bị sét đánh, không thể tin nổi. Hắn vốn hoàn thành được tâm nguyện áo gấm về nhà, nhưng tình nhân trong mộng ngày xưa giờ đã thành nữ nhân của người khác mất rồi.

“Đầu gỗ, sao không nói gì? Đây là Khương Sơn Thành, bằng hữu của ta!”

Hàn Quỳnh Chi đυ.ng nhẹ vào Lý Thanh Sơn, mặt hơi đỏ lên trông càng xinh đẹp.

Lý Thanh Sơn vẫn cười chứ không nói gì, vừa liếc mắt là nhìn ra được tâm tư của Khương Sơn Thành kia rồi. Tiểu tử, ngươi tới quá muộn. Tuy ta không được coi như Tây Môn Khánh, nhưng với thân thể này thì ít nhất cũng là Võ Nhị Lang, mạnh hơn ca ca là ngươi nhiều. Lý Thanh Sơn chắp tay nói:

“Lý Thanh Sơn diện kiến Khương đạo hữu, tương lai chắc chắn ta có thể làm cho Hàn bá phụ đồng ý chuyện thành thân, trả cho Quỳnh Chi một lễ thành thân long trọng, đến lúc đó nhất định sẽ thông báo với tất cả mọi người, còn mong lúc đấy Khương đạo hữu sẽ đến cổ vũ.”

“Ánh mắt của Quỳnh Chi không khỏi quá kém rồi! Tu vi của người này thấp như thế, chẳng trách Hàn bá phụ lại không chịu đồng ý, hắn là trưởng đệ tử của cái gì? Tiểu Thuyết gia sao? Ta không nghe lầm đấy chứ! Hình như là con mèo con chó nào đi vào cũng có thể làm trưởng đệ tử vậy!”

Sắc mặt Khương Sơn Thành càng ngày càng khó coi, chủ là một Luyện Khí sĩ tầng thứ tám mà dám nói như vậy với hắn, cho rằng bám được vào Quỳnh Chi thì có thể đứng ngang hàng với ta sao? Đặc biệt là cái dáng vẻ như người thắng cuộc kia càng khiến hắn như bị mắc nghẹn ở cổ họng, loại hàng như ngươi thế này, ta chỉ phất tay một cái là có thể gϊếŧ mười tên.

“Khương Sơn Thành, ngươi nói bậy cái gì đấy!”

Không đợi Lý Thanh Sơn lên tiếng thì sắc mặt Hàn Quỳnh Chi đã thay đổi, lạnh lùng quát lên:

“Ta thích loại người gì cũng không đến lượt ngươi chỉ chỉ chỏ chỏ, Thanh Sơn, chúng ta đi thôi!”

Nàng kéo Lý Thanh Sơn muốn đi về phía trong lâu, nhưng kéo mãi vẫn không được thì thầm nghĩ gay go rồi, nam nhân này há là lại người để mặc người khác châm biếm.

Lý Thanh Sơn cười đắc ý:

“Con chó con mèo còn được mà heo rừng không được, các hạ vẫn nên trở về soi lại gương đi, ngươi đứng ở đây thật sự ảnh hưởng rất lớn đến khẩu vị đấy!”

Khương Sơn Thành giận dữ, khuôn mặt của Lý Thanh Sơn dường như hòa làm một với vô số khuôn mặt cười nhạo ngày xưa hiện lên trong đầu hắn. Nhưng khi hắn muốn ra tay thì bị Hoa Thừa Tán cản lại, kéo lên trên lầu.

“Thừa Tán, ngươi thả ta ra!”

“Ngày hôm nay là buổi yến hội để chúc mừng ta, cho ta chút thể diện có được không hả. Ngươi làm hắn bị thương thì Hàn Quỳnh Chi sẽ hận ngươi thật đấy.”

Khương Sơn Thành hung ác lườm Lý Thanh Sơn một cái, trong con ngươi đã có sát cơ loáng thoáng, nếu như có cơ hội thì hắn sẽ khiến tiểu tử này chết không được tử tế. Lý Thanh Sơn lại khôi phục dáng vẻ tươi cười không nói gì, tựa như ta không hơn thua với người sắp chết.
Hàn Quỳnh Chi tức giận nói:

“Ngươi nói ít một câu thì sẽ chết sao?”

“Chết đấy.”

“Ngươi có thể trưởng thành một chút hay không hả?”

“Không thể.”

Lý Thanh Sơn nhíu mày lại, tốt là thiếu niên mười tám tuổi tươi đẹp, đang là lúc thanh xuân ấu trĩ mà.

“Có phải ngươi ghen không?”

Hàn Quỳnh Chi cãi lại đến mức ngẩn người, bỗng đáng giá vẻ mặt hắn một cách thú vị.

“Ha ha, ghen với con heo rừng kia sao?”

Lý Thanh Sơn xem thường.

“Tốt xấu gì hắn cũng là bằng hữu của ta, ngươi không thể khách sáo chút xíu nào được hả? Hắn ghét nhất là người khác gọi hắn như thế.”

“Đâu phải là ta gọi như thế trước, quỷ mới làm bằng hữu được với hắn!”

“Ngươi nói ta là quỷ hả! Đúng là ghen rồi, bỏ đi, ta hiểu được mà, đồ nam nhân hẹp hòi.”

“Nếu như ta tìm một nữ tử đến mắng ngươi là nữ nhân xấu xí, không xứng với ta thì ngươi cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi!”
“Ngươi tìm được rồi sao?”

Hàn Quỳnh Chi xem thường.

“Thừa Lộ, trông cậy cả vào ngươi đấy.”

Hoa Thừa Lộ đang hóng hớt chuyện hai người này thì Lý Thanh Sơn bất ngờ quay đầu lại, biểu cảm như kiểu “ta giao trọng trách này cho ngươi”.

“Ta không dám đâu.”

Hoa Thừa Lộ lè lưỡi, cực kỳ đáng yêu.

“Tốt xấu gì ta cũng nhìn ngươi lớn lên, có cái chuyện cỏn con này mà cũng không giúp, ta nhớ là ngươi còn nợ ta một chuyện.”

“Hả? Ngươi nhìn ai lớn lên? Rõ ràng là ngươi nợ ta!”

“Hầy, làm Hàn tỷ tỷ của ngươi tức đến chập mạch rồi. Muội muội, ngươi muốn gì thì cứ nói với ca ca!”

“Ca ca cái gì hả, đúng là không biết xấu hổ. À đúng rồi, chuyện ngươi vừa nói có thật không?

“Chuyện gì?”

“Chuyện lễ thành hôn.”

Bình Luận (0)
Comment