Chương 727: Ám Sát - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 727: Ám Sát
“Thu môn chủ.”
Hoa Thừa Tán chào hỏi một vòng, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt một người rồi hơi cúi đầu.
Trước mặt hắn chính là môn chủ Thu Hải Đường, tối nay nàng mặc một bộ cung trang trăm hoa màu hồng, bên ngoài khoác một tấm lụa mỏng màu vàng, phác họa ra dáng người tuyệt đẹp. Ba ngàn sợi tóc đen được vén lên đơn giản, còn lại thì để buông ở bên cổ, một viên ngọc nho nhỏ màu đỏ rủ xuống giữa trán, vừa khéo tổ điểm.
Trên đầu cài bộ trâm Phi Phượng điêu khắc bằng vàng, chúng tạo ra những tiếng leng keng lanh lảnh theo bước đi nhẹ nhàng, làm nổi bật lên một phong thái đặc biệt, ung dung mà dịu dàng tựa như đóa mẫu đơn đang nở rộ.
Từ khi Hoa Thừa Tán lên lầu cho tới nay, ánh mắt Thu Hải Đường chưa rời khỏi hắn một giây nào, đây chính là cảnh tượng mà nàng mong đợi đã lâu, có điều ba chữ “Thu môn chủ” này lại làm nàng không thích lắm.
“Thu tỷ tỷ.”
Lúc này Thu Hải Đường mới vui vẻ, chỉ thấy một nam nhân trẻ tuổi có tướng ngũ đoản tiến tới, trong con ngươi người này có lòng tham không thể giấu nổi mà nàng thường thấy. Thu Hải Đường hơi sửng sốt rồi thờ ơ nói:
“Ồ, đây không phải là Sơn Thành sao?”
“Là ta, ta mới trở về từ Tùng Đào thư viện.”
Khương Sơn Thành vội nói, tuy Hàn Quỳnh Chi đối xử tốt với hắn, nhưng người làm hắn động lòng nhất vẫn là Thu Hải Đường thùy mị thành thục.
“Ta có mấy lời muốn nói với Tiểu Hoa.”
Thu Hải Đường nhìn sang chỗ khác, nhìn Hoa Thừa Tán mà không thèm chớp mắt lấy một cái.
Khương Sơn Thành bị mất mặt, nhưng suy nghĩ một chút thì lại đi xuống dưới lầu, đến trước mặt Hàn Quỳnh Chi:
“Quỳnh Chi, ta muốn nói với ngươi vài câu.”
Tất cả mọi người đều dừng nói chuyện rồi nhìn sang phía Hàn Quỳnh Chi, Hàn Quỳnh Chi thì bất đắc dĩ nhìn về phía Lý Thanh Sơn, chỉ thấy Lý Thanh Sơn cười gật đầu.
“Nếu ngươi muốn nói xấu hắn thì không cần nói, đến lúc đó còn chẳng thể làm bằng hữu với nhau được.”
Một góc trong phòng khách, Hàn Quỳnh Chi đi thẳng vào vấn đề.
“Chúng ta là bằng hữu bao nhiêu năm, mà ngươi lại đối xử với ta như vậy chỉ vì một người ngoài! Tiếp tục như vậy thì ngươi sẽ chịu thiệt, ta có thể cầu thân với Hàn bá phụ, chắc chắc hắn sẽ đồng ý.”
“Làm bằng hữu cho tốt là được!”
Giờ Hàn Quỳnh Chi mới hiểu được ý hắn, chỉ cười lắc đầu rồi vỗ vỗ lên vai hắn, sau đó xoay người trở lại bên cạnh Lý Thanh Sơn.
“Quỳnh Chi!”
Khương Sơn Thành bực bội tột cùng, cảm giác lần này trở về chẳng đạt được mục đích, trong lòng vô cùng hận Lý Thanh Sơn. Hắn đường đường là tu sĩ Trúc Cơ mà lại bị một Luyện Khí sĩ sỉ như thế, thù này không báo thề không làm người.
Trở lại lầu trên thì lại đυ.ng phải Thu Hải Đường đang đi tới, chỉ thấy sắc mặt nàng âm u cùng với đôi mắt đỏ ngầu.
“Sơn Thành, ta muốn về, ngươi tiễn ta một đoạn đi!”
“À...Được!”
Khương Sơn Thành vui mừng khôn xiết, thân là tu sĩ Trúc Cơ làm gì cần người tiễn, đây chẳng phải là một loại ám chỉ hay sao.
Hoa Thừa Tán vươn tay ra, môi mấp máy một hồi nhưng cuối cùng vẫn không thể nói gì.
Thu Hải Đường chờ một lát, cuối cùng đành nở một nụ cười đau thương rồi đi ra ngoài trước.
Khương Sơn Thành nháy mắt với Hoa Thừa Tán, Thừa Tán ngươi không được thì đừng trách ta nhanh chân đến trước đấy.
Lý Thanh Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy Phi Thiên Long Hạm lên không thì lắc lư ly rượu ở trong tay.
Sóng nước dập dờn, trong Long Xà hồ rộng lớn mênh mông bỗng có thứ gì đó phun trào ở dưới làn nước đen, một cái bóng xông lên khỏi mặt nước, xuyên qua màn mưa rồi giương đôi cánh phong thần và bay về phía chân trời.
Trong chớp mắt, nó đã xuyên qua tầng mây, những vì sao óng ánh và vầng trăng khuyết như cái móc câu. Bay được một lát thì thấy một chiếc thuyền lớn hình rồng dài đến trăm trượng đi ở trên biển mây, tựa như một con Long Kình chìm vào biển rộng trong truyền thuyết.
Lý Thanh Sơn thu hai cánh lại, khuấy động ra một vòng sóng khí, sau đó thân thể chạy như bay đuổi theo Phi Thiên Long Hạm, đáp xuống boong thuyền rộng rãi không một bóng người rồi đẩy xửa khoang ra.
Con heo rừng nhà ngươi dám mơ tưởng đến nữ nhân của ta, hiện tại lão tử sẽ đến tiễn ngươi lên đường!
…
Lý Thanh Sơn nhếch mày giẫm lên thảm mềm, chỉ nghe thấy tiếng máy móc chuyển động vang lên ở hai bên vách tường.
Trên tấm thảm xa hoa, từng vòng hoa văn tinh xảo sáng lên, dây leo tựa như bò ra khỏi mặt đất quấn lấy Lý Thanh Sơn.
Lật hai bên vách tường lên, ở mặt sau là vô vàn đốm hàn quang lấp lánh, trường thương đâm ra như rừng.
“Kèn kẹt kèn kẹt”, một chiếc máy nỏ tự động nhô ra khỏi trần nhà, các mũi tên lao thẳng tới trước mặt như đàn châu chấu.
Trên hành lang yên tĩnh bỗng chốc ngập tràn bẫy rập chết chóc với thế phải gϊếŧ cho bằng được.
“Kế hoạch ám sát thất bại.”
Lý Thanh Sơn thản nhiên thở dài, hắn biết ngay chiếc thuyền này không hề đơn giản như vậy.
...
“Hải Đường, đến uống chút rượu cho bớt giận, Thừa Tán chỉ nhất thời hồ đồ thôi.”
Trong khoang thuyền cực kỳ xa hoa, Khương Sơn Thành bưng ly rượu đưa cho Thu Hải Đường. Đuôi mắt lại quan sát cơ thể lả lướt, hấp dẫn của nàng rất nhiều lần. Từ đầu tới cuối, mắt đều không rời gương mặt tuyệt trần như hoa hải đường của nàng.
Nhìn gương mặt giả bộ đáng thương, khó giấu vẻ da^ʍ dê kia của hắn, Thu Hải Đường cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn nhận lấy ly rượu rồi uống cạn.