Chương 728: Đẹp Không - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 728: Đẹp Không
Khương Sơn Thành thầm mừng rỡ, không ngừng đưa rượu tới, đưa bao nhiêu thì Thu Hải Đường uống bấy nhiêu, không chút do dự. Từ đầu tới cuối, chỉ mình hắn nói liên miên, còn nàng thì im lặng không lên tiếng.
Chẳng mấy chốc, mặt Thu Hải Đường đã đỏ bừng, đôi mắt đẹp như nước, ánh mắt thẫn thờ, xinh đẹp đến độ không gì tả xiết. Trong mắt chất chứa vẻ buồn bã, nhưng bởi tu luyện mị thuật khổ cực nhiều năm, nên một cái nhăn mày hay một nụ cười của nàng đều tràn ngập sức hấp dẫn không gì sánh được, khiến Khương Sơn Thành gần như nhìn đến ngây người.
Nụ cười trên mặt Thu Hải Đường như đóa hoa từ từ nở rộ, giọng nói nhả ra từ nhụy hoa:
“Ta có đẹp không?”
“Đẹp, cực kỳ đẹp!”
Thu Hải Đường cười rộ lên.
“Hải Đường, tỷ say rồi, ta đỡ tỷ đi nghỉ nhé.”
Khương Sơn Thành không thể nhịn nổi nữa, nắm lấy tay của Thu Hải Đường, vậy mà nàng lại không từ chối. Tâm trí hắn ta như si như say:
“Ôi, trên đời này vẫn còn rất nhiều nam nhân tốt, Hải Đường tỷ cần gì phải treo cổ mãi trên một cái cây chứ, thật ra ta...”
Nói đến đây, sắc mặt hắn bỗng thay đổi, lấy ra một vật rồi chớp mắt nhìn. Thứ đó giống như một chiếc bánh lái tinh xảo to cỡ bàn tay đang lập lòe ánh sáng.
“Có người xông vào, để ta xem là kẻ nào lớn mật như vậy, nhất định sẽ khiến hắn chết không được tử tế.”
Khương Sơn Thành bị phá hỏng chuyện tốt nên nổi giận đùng đùng, cơ hội chỉ đến một lần. Bây giờ Thu Hải Đường đang buồn bã, nếu không cũng chẳng thèm liếc mình một cái.
Là hắn ư? Trong lòng Thu Hải Đường dâng lên sự mong đợi mãnh liệt, gương mặt xuất hiện thêm biểu cảm khác.
Khương Sơn Thành thầm thấy lo lắng, cũng sợ Hoa Thừa Tán đuổi theo, nhủ thầm: Thừa Tán à, mọi người đều là bằng hữu tốt của nhau, tội gì cứ phá hỏng chuyện tốt của ta chứ!
Từng luồng ánh sáng bắn ra từ chính giữa bánh lái, đan xen thành những bức tranh trong không trung. Tình hình mọi ngóc ngách trong khoang thuyền đều đập vào trong mi mắt.
Cuối cùng dừng lại trên một thân ảnh đỏ thẫm ở lối vào của khoang thuyền.
Thu Hải Đường vô cùng thất vọng, còn Khương Sơn Thành lại thấy yên lòng, chỉ cần không phải là Hoa Thừa Tán thì đều dễ nói.
Trên Phi Thiên Long Hạm vốn có trận pháp phòng ngự, nhưng Phi Thiên Long Hạm vốn tốn rất nhiều năng lượng cho việc di chuyển, nếu lại mở trận pháp thì sẽ tiêu hao càng lớn hơn. Có hai tu sĩ Trúc Cơ ở đây, đâu sợ kẻ địch nào đánh lén, nhìn thấy ký hiệu thuộc về Tùng Đào thư viện của họ thì đã bị dọa tè ra quần rồi!
Khương Sơn Thành khởi động cơ quan phòng ngự trong khoang thuyền, gần như không để người đến vào mắt, mắt thấy bóng người đỏ thẫm kia bị trường thương và cung tiễn nhấn chìm thì hắn mỉm cười kiêu ngạo. Bẫy rập tự động trong Phi Thiên Long Hạm đều là bút tích của đại sư Mặc gia, có uy lực khϊếp người, dù người đến có là ván sắt thì cũng sẽ bị đâm thành tổ ong.
Trong bầu không khí im ắng, một loạt tiếng động đứt gãy vang lên “cạch, cạch, răng rắc, răng rắc”.
Bùm!
Trường thương bị đứt đoạn, mũi tên văng tứ tung, còn Lý Thanh Sơn thì không mất một cọng tóc nào vì có Linh Quy Huyền Giáp bao phủ khắp người. Hắn cất bước đi tới, khi phát hiện hoa văn trên thảm vẫn đang quấn lấy thì khẽ nhíu mày, tấm thảm lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Hai tay buông ở hai bên đùi, phát hiện hai chân mình trống trơn, đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà chạy thì hắn nhổ một sợi tóc đỏ, biến thành một chiếc quần dài rồi hài lòng nhét tay vào túi quần, đi sâu vào trong khoang thuyền.
“Chuyện...Chuyện gì xảy ra thế này?”
Vẻ mặt Khương Sơn Thành thay đổi rõ rệt, cảm giác nguy hiểm đáng sợ dâng trào trong tim, trông bóng dáng kia có hơi quen mắt.
“Ngươi vẫn còn chưa nhớ ra à?”
Thu Hải Đường đang say cười khẩy, thất vọng qua đi thì trái tim càng trở nên lạnh lẽo.
Khương Sơn Thành bỗng nhớ ra một sự kiện lớn vào khoảng thời gian trước từng chấn động một thời mà vẫn để lại dư âm đến nay. Hắn từng nhìn thấy một bức tranh vẽ tên yêu nghiệt đáng sợ đã gϊếŧ chết Cô Phần lão nhân cùng Kim Kê lão nhân, còn dọa cho Thanh Đằng lão nhân sợ đến mức không dám rời núi.
Hắn ta lại nhìn về phía hình ảnh bắn ra từ bánh lái, không sai, chính là người này! Khương Sơn Thành sợ hãi biến sắc. Ánh sáng phát ra từ bánh lái trên tay bắn ra bốn phía, hắn ta ra lệnh cho Phi Thiên Long Hạm:
“Khởi động tất cả các cơ quan, toàn bộ con rối hành động!”
Phi Thiên Long Hạm rung nhẹ, tiếng khởi động của rất nhiều cơ quan đan xen cùng nhau như tiếng sấm rền nổ vang hay tiếng rồng ngâm dài.
Lý Thanh Sơn đi vào trong một khoang thuyền rộng lớn, một đại quân con rối đã chờ sẵn ở đó. Trong mắt có hai đốm sáng lập lòe, chúng vừa quay đầu lại nhìn về phía Lý Thanh Sơn.
Cung tiễn như thể một cơn mưa bão đen kịt, Lý Thanh Sơn giương cánh Phong Thần hất tan mưa bão.
Hắn khịt mũi, nhếch môi: heo rừng, tìm được ngươi rồi!
Không biết chiếc Phi Thiên Long Hạm này được làm bằng loại chất liệu gỗ gì, không chỉ cực kỳ kiên cố mà còn ảnh hưởng lớn đến việc cảm nhận được khí tức. Nhưng mùi thì không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, hắn đã nắm bắt được quỹ đạo của một mùi hương rồi.