Chương 729: Tuyệt Vọng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 729: Tuyệt Vọng
Đó là mùi hương lạ lùng không xua tan được, thân hình Lý Thanh Sơn chợt lóe lên rồi biến mất, đuổi theo mùi hương này với thế tiến vùn vụt.
“Tên heo rừng họ Khương đúng là biếи ŧɦái, còn dùng nước hoa nữa!”
Cạch, cạch, từng cánh cửa của khoang đóng chặt ngay trước mặt. Rầm, rầm, Lý Thanh Sơn đυ.ng vỡ từng cái một.
Phía sau, một loạt đội quân con rối đuổi theo sát nút. Đằng trước thì giăng đầy đủ loại bẫy rập.
Lúc thì sàn bỗng sụp xuống, phun ra ngọn lửa mãnh liệt. Khi lại hai bên vách tường đột ngột ép lại như thể kình long co bóp dạ dày, tiết ra chất dịch liều mạng bóp chết thứ xâm nhập từ bên ngoài như hắn.
Tiếc là, Lý Thanh Sơn lại không phải là “dị vật” mà nó có thể tiêu hóa được.
“Làm thế nào giờ? Thu tỷ, chúng ta phải làm sao đây?”
Bánh lái thành thật chiếu tất cả các hình ảnh này ra, thấy Lý Thanh Sơn sắp xông vào mà Khương Sơn Thành túa mồ hôi như mưa. Coi như hắn vẫn còn biết tự lượng sức mình, bản thân chẳng qua chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, có thể thành công đạt tới Trúc Cơ là đã hơi may mắn. Nhưng đối phương lại là đại yêu nghiệt tiếng xấu vang xa lấy một địch ba, chém gϊếŧ hai tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, ép Thanh Đằng lão nhân – Trúc Cơ hậu kỳ xém chút mất mạng.
“Không biết.”
Thu Hải Đường cũng biết e rằng hôm nay mình khó thoát được, ngược lại còn thản nhiên nghĩ: nếu ta chết ở chỗ này, cứ để tên phụ bạc kia hối hận cả đời đi.
“Đúng rồi, tỷ dùng mị thuật có lẽ sẽ có tác dụng!”
Khương Sơn Thành vội vàng lấy một xấp bùa chú ra, dán từng tấm lên cửa khoang.
“Ta sử dụng mị thuật hấp dẫn sự chú ý của hắn, để ngươi thừa dịp chạy trốn đúng không?”
Khương Sơn Thành bị Thu Hải Đường nói trúng tim đen thì cũng xấu hổ, đang định khuyên nhủ thì…
Một tiếng nổ lớn “ầm ầm” vang lên, chỉ thấy cửa khoang dày nặng bất ngờ bị lõm vào trong, vụn gỗ bay tứ tung, phù văn trên cửa vặn vẹo, cúi đầu xưng thần trước sức mạnh đáng sợ kia.
“Có ai ở nhà không?”
Lý Thanh Sơn nói xong thì lại tung thêm một cú đấm, cửa khoang lập tức xuất hiện khe hở.
“Ở nhà thì mở cửa được không?”
Rầm! Cửa khoang sắp vỡ thành mảnh vụn.
Giọng nói vang lên bên ngoài cửa vừa âm trầm và điên cuồng khiến Khương Sơn Thành cảm thấy ớn lạnh, hắn dứt khoát bỏ lại Thu Hải Đường rồi tháo chạy bằng lối ngầm trong góc phòng.
Rầm! Cửa khoang chia năm xẻ bảy, các mảnh vỡ văng xa.
Mái tóc đỏ dài đến eo, gương mặt yêu ma ngông cuồng xuất hiện ở trước cửa ngay trong tầm mắt của Thu Hải Đường. Tuy nàng đã coi nhẹ sống chết, nhưng cảm giác áp lực mãnh liệt đó vẫn khiến nàng khẽ co rụt con ngươi.
Sao Thu Hải Đường cũng ở trên thuyền này vậy? Cuối cùng Lý Thanh Sơn đã biết mùi hương kia từ đâu ra, nhưng hắn vẫn ra tay không chút do dự, thân hình chợt lóe đến trước mặt Thu Hải Đường, bóp cần cổ trắng nõn, thon dài của nàng.
“Chỉ mình ngươi thôi à?”
Thu Hải Đường nhìn mặt hắn chăm chú, im lặng không lên tiếng.
“Ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi à?”
Lý Thanh Sơn hơi tò mò, thế mà Thu Hải Đường lại không hề phản kháng, thậm chí còn chẳng thi triển mị thuật sở trường của mình.
Thu Hải Đường buồn bã cười mỉa mai.
Lý Thanh Sơn đã đoán được ngọn nguồn câu chuyện từ dáng vẻ xui xẻo và biểu cảm “trái tim chết lặng vì quá đau buồn” trên mặt nàng. Hoa Thừa Tán si mê cố chấp không thay đổi, còn Thu Hải Đường hoa rơi cố ý, nước chảy vô tình.
Lý Thanh Sơn quăng mạnh nàng lên tường, sau đó khịt mũi rồi tung cước đã mở lối ngầm, trực tiếp đuổi theo.
Lối ngầm sau lưng khép lại, thấy Thu Hải Đường không đuổi theo, Khương Sơn Thành thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần kéo dài chút thời gian là có thể chạy trốn tới bên ngoài khoang thuyền. Hắn nhìn lướt qua bánh lái nho nhỏ trong tay, chưa biết chừng còn có cơ hội chuyển bại thành thắng.
Phi Thiên Long Hạm vẫn đang di chuyển về phía trước trong biển mây.
Đột nhiên, một cánh cửa nhỏ mở ra ở một góc phía sau của chiếc thuyền, Khương Sơn Thành thò đầu ra ngoài. Chỉ thấy biển mấy cuồn cuộn chảy về phía sau, ‘keng’ một tiếng, một linh kiếm cực phẩm bay ra, hắn giẫm chân lên rồi ngự kiếm bay đi mất.
Khương Sơn Thành liếc nhìn bánh lái trong tay mà chần chừ giây lát, tuy có cơ hội chuyển bại thành thắng nhưng lại quá đỗi nguy hiểm. Thôi bỏ đi, tuy hậu quả vứt bỏ một chiếc Phi Thiên Long Hạm rất nghiêm trọng, nhưng giữ được rừng xanh thì lo gì không có củi đốt, chỉ cần thoát khỏi kiếp nạn này thì tiền đồ rộng mở, không đáng liều mạng với một tên yêu nghiệt, nên hắn lập tức chạy trốn ra xa.
Khương Sơn Thành bỗng cảm nhận được điều gì đó mà đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy hai đốm sáng đỏ ngầu rực rỡ trong lối ngầm, lòng thầm nhủ không xong rồi!
“Hạo Nhiên nhất kiếm!”
Lý Thanh Sơn xông tới, Khương Sơn Thanh véo tay bấm kiếm quyết, linh kiếm cực phẩm hóa thành một luồng kiếm quang trắng tuyết như được luyện chế.
Tuy nhân tu không mạnh bằng hồn thể của yêu tu nhưng có thể ngự kiếm gϊếŧ địch. Tốc độ kinh người, bộc lộ mũi nhọn, nếu thật sự đánh nhau thì yêu tướng bình thường cũng chưa chắc có thể giành được chiến thắng.
Nhưng Lý Thanh Sơn là yêu tướng tầm thường ư?
Hắn giương cánh Phong Thần lên, thân hình dịch chuyển, mép kiếm quang lướt qua Linh Quy Huyền Giáp, tia sáng va chạm kịch liệt, chiếu rõ nụ cười bên môi của Lý Thanh Sơn. Hắn né tránh đầu nhọn của kiếm khí, một nhát lướt qua nhưng không hề giảm tốc độ, duỗi tay phải về phía Khương Sơn Thành.