Chương 730: Đại Pháo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 730: Đại Pháo
Khương Sơn Thành vội lùi lại, lấy một tấm linh phù đỏ thẫm ra. Đây là linh phù bảo mệnh với uy lực khϊếp người do Tùng Đào thư viện ban cho các đệ tử Trúc Cơ kỳ. Nhưng hắn còn chưa kịp thi triển thì một vùng tối đã bao trùm, che khuất trăng sao.
Tay phải của Lý Thanh Sơn hóa thành móng vuốt khổng lồ màu đen, tóm Khương Sơn Thành trong tay rồi đột nhiên siết chặt. Chỉ nghe thấy một trận tiếng xương cốt nứt vỡ vui sướиɠ truyền tới. Hắn lén cười xấu xa, nhờ ơn dạy dỗ của Thanh Đằng lão nhân mà hắn biết cần phải gϊếŧ kẻ thù thành bã.
Với lại, tên nhãi này vốn là thằng đểu, nữ nhân của bằng hữu tốt mà cũng không tha, còn bỏ lại nàng rồi tự mình chạy trốn trước: vậy để ta giúp ngươi danh xứng với thực hơn một chút.
----
Bầu trời lật ngược, biển mây vần vũ. Hai kẻ đều chậm rãi vô bờ, một mảnh tĩnh lặng, đến cả Phi Thiên Long hạm cũng dừng lại, tựa như đang yên lặng bàng quan mà xem kết cục của trận chiến này.
Một đóa hoa lửa lóe sáng lên, ngay sau đó, vang lên tiếng nổ kịch liệt.
Lý Thanh Sơn cảm thấy lòng bàn tay nóng rực, hỏa diễm từ giữa kẽ ngón tay bắn tung ra.
Trong lòng Khương Sơn Thành biết mình chết chắc rồi, lại không màng tất cả mà kích phát xích phù.
Không khí đang tĩnh lặng lại bị hung hăng kéo căng ra, gió rít ầm ầm, tầng tầng biển mây bị đánh tan ra, xuất hiện một cái động lớn.
Lý Thanh Sơn bay ra đập vào bên trên Phi Thiên Long hạm, đau đớn kịch liệt truyền tới, tay phải đã hóa thành than, Phi Thiên Long hạm khổng lồ cũng chấn động theo.
Khương Sơn Thành cưỡi trên kiếm quang màu trắng, cấp tốc trốn đi thật xa.
Lý Thanh Sơn phất phất tay phải, phần bị cháy biến mất để lộ ra da thịt. Dựa vào năng lực khôi phục của hắn, chút thương thế này chẳng đáng gì, chẳng qua cũng tiêu hao khá nhiều yêu khí.
Trong lòng thầm nói, quả nhiên không thể xem thường bất kỳ Trúc Cơ tu sĩ nào hết, nếu như quá sơ xuất thì thật sự sẽ có khả năng bị lật thuyền trong mương. Nếu như đạo xích phù kia gần hơn một chút, dù là có Linh Quy huyền giáp, cũng có thể sẽ vì tiêu hao quá nhiều yêu khí mà không duy trì nổi phân thân.
Lý Thanh Sơn giương cánh đuổi theo, nháy mắt đã áp sát đến phía sau Khương Sơn Thành.
Khương Sơn Thành cả người đen xì, tuy linh phù là do hắn kích phát, nhưng lại không xuất phát từ sức mạnh của bản thân hắn, dẫn bạo ở cự ly gần như vậy thì cũng tự bị thương nặng, không thể nào tiếp tục chống chọi được nữa, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng gào lên:
"Đồ yêu nghiệt nhà ngươi, ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!"
"Chỉ dựa vào ngươi?"
Lý Thanh Sơn cười lạnh, bỗng cảm thấy một mối nguy cơ, chợt quay đầu lại.
Mạn thuyền của Phi Thiên Long hạm mở ra một cái cửa nhỏ. Vô số họng pháo đen thùi lùi thò ra, ánh sáng lốm đốm tụ lại trong đó, họng pháo càng lúc càng sáng.
Trong màn đêm đen mù mịt, một người đàn ông say rượu đang đi trên con đường nhỏ ở làng quê, chợt nghe một tiếng sấm rền. Đường sá đêm mưa vốn trơn trượt, hắn bị dọa nhảy cẫng lên, té lăn trên đất.
"Bà nội nó nữa chứ. Sao mùa thu rồi mà còn..."
Hắn ngửa đầu, mồm đang há ra quên luôn cả ngậm lại, chỉ thấy bầu trời bị thủng ra một cái hố, trong hố tinh tú đầy trời, từng cột ánh sáng màu bạc liên tiếp nhau.
Hắn nuốt nước bọt, bị kỳ cảnh này dọa ngẩn cả người. Còn chưa kịp hoàn hồn, vài chục luồng ánh sáng đã xuyên thấu tầng mây, bắn xen kẽ nhau. Nhìn từ xa thì thấy chúng chỉ nhỏ như sợi chỉ, nhưng nháy mắt đã biến thành một cột ánh sáng rơi xuống cách hắn không xa, ngay lập tức tạo ra một cái lỗ sâu không đáy.
"Thần tiên tha mạng, thần tiên tha mạng. Ta sẽ không bao giờ uống rượu, đánh vợ nữa!"
Hắn hết say ngay lập tức, bị dọa đến mức quỳ trên đất dập đầu lia lịa.
"Chết đi cho ta!"
Uy lực của Phi Thiên Long hạm làm Khương Sơn Thành cũng rất bất ngờ hắn cuồng hỉ ra mặt, tay cầm bánh lái, thúc động lia lịa.
Phi Thiên Long hạm vốn không phải là thuyền vận chuyển, hoặc là lấy nó ra để làm màu, mà là ngưng kết từ kết tinh trí tuệ của vô số công tượng của Mặc gia, cỗ máy chiến tranh thực sự không gì sánh được.
Lý Thanh Sơn vung cánh lên, hết sức lao vυ"t đi giữa những cột sáng, lúc bay thẳng lúc lướt ngang, lúc lại vụt xuống trăm thước ẩn vào biển mây. Ánh sáng vẫn đuổi sát theo không ngừng, căn bản không bị mây mù ảnh hưởng, không cho hắn chút kẽ hở nào để lấy hơi.
Khương Sơn Thành cảnh giác nhìn về phía biển mây, cưỡi phi kiếm bay về phía Phi Thiên Long hạm, chỉ cần về được đến thuyền, bật pháp trận phòng ngự lên, tên yêu quái này cũng không làm gì được hắn nữa.
Thân hình Lý Thanh Sơn di chuyển như gió lốc, không dám ngừng nghỉ chút nào, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Khương Sơn Thành, tiện tay lấy ra một vật từ trong bách bảo nang, áng chừng một chút rồi dùng sức quăng ra.
Khương Sơn Thành mắt thấy đã sắp về được đến thuyền, cả người đau đớn như bị nứt ra, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể sụp đổ, trong lòng vừa vui vừa lo, ngự kiếm bay gấp, thân hình bỗng khựng lại, không thể tin nổi cúi đầu xuống, một "trường mâu" đẫm máu xuyên qua ngực.