Chương 731: Thế Khó - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 731: Thế Khó
Một ngọn cờ lớn đang bay phần phật sau lưng hắn, hóa ra thứ Lý Thanh Sơn quăng ra vào thời khắc mấu chốt là một ngọn cờ lớn, xuyên qua người Khương Sơn Thành chính là cán cờ.
Sinh mạng đang nhanh chóng mất đi, Khương Sơn Thành trừng mắt, ta là một thiên tài có gia thế có tướng mạo đều lợi hại hơn hẳn Hoa Thừa Tán và Hàn Thiết Y, mà lại chết ở nơi này, chết trong tay một con yêu nghiệt, ta không cam tâm!
Lý Thanh Sơn vọt lên biển mây, nghiêng người sang ngang, một cột sáng lướt qua bên người, vòng một vòng cung bay về phía cuối biển mây.
Đây cũng là lần tấn công cuối cùng của Phi Thiên Long hạm.
Dưới trời sao, Lý Thanh Sơn tung người nhảy lên boong tàu, thân hình hơi cúi, tóc đỏ tung bay, một tay cầm bánh lái, một tay vác cờ lớn, Khương Sơn Thành còn đang bị treo trên cán cờ.
Quăng cán cờ một cái, Khương Sơn Thành bay ra rơi xuống trên boong tàu, chỉ còn lại một hơi thở, giọng nói yếu ớt:
"Cầu xin ngươi, đừng, đừng gϊếŧ ta, Tùng Đào thư viện sẽ không tha cho ngươi đâu, Tru Yêu minh cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!"
"Để cho ngươi làm một con quỷ được chết rõ ràng, ta là Lý Thanh Sơn."
Lý Thanh Sơn nhỏ giọng thì thầm vào tai Khương Sơn Thành, Khương Sơn Thành trợn trừng mắt, muốn nói gì đó.
Lý Thanh Sơn nắm đầu hắn vặn ba vòng, ném vào trong bách bảo nang của bản thân, chuẩn bị cầm về làm điểm tâm cho Tiểu An.
"Đây chính là bộ điều khiển à?"
Lý Thanh Sơn hí hoáy nghịch bánh lái trong tay, uy lực của Phi Thiên Long hạm này thật sự làm hắn vô cùng động tâm, kết quả phát hiện lại không dùng được, bánh lái không có chút phản ứng nào với yêu khí, chân khí thì lại không thúc động được.
Không dùng được thì thôi! Lý Thanh Sơn cất bánh lái đi, nâng cờ lớn lên, đi vào trong khoang thuyền.
Có công phu này, nữ nhân kia lẽ ra nên chạy trốn chứ!
Lý Thanh Sơn kìm lại sát tính trong lòng, tuy trước kia hắn từng thề rằng muốn huyết tẩy Vân Vũ môn, chẳng qua đó đều là chuyện mấy năm trước, thù nào nên báo cũng đều báo rồi, cùng không hề có thù hận trực tiếp nào với Thu Hải Đường, nơi cần tha cho ai thì cũng nên tha, nàng cũng coi như là hồng nhan tri kỷ của Hoa Thừa Tán, nếu gϊếŧ rồi, sau này cũng không dễ gặp lại.
Nhưng mà muốn tha cho nàng một con đường sống, cũng không thể làm quá rõ ràng, không thì nhất định sẽ làm cho người ta hoài nghi, cho nên Lý Thanh Sơn mới cố ý ném nàng lên tường cho bị thương nhẹ, sau đó đi đuổi Khương Sơn Thành, coi như là sơ xuất nhất thời, cũng xem như có giải thích.
Không phải chứ!
Lý Thanh Sơn đang vì tấm lòng rộng rãi, ôn hòa đại độ, coi trọng tình bạn của bản thân mà cảm động, về đến trong khoang thuyền, chỉ thấy Thu Hải Đường vẫn còn ở trong đó.
Thu Hải Đường dường như hoàn toàn không phát giác ra sự rời đi và quay lại của hắn, chỉ lo tự rót tự uống, càng không hỏi một câu nào về sự sống chết của Khương Sơn Thành. Dường như tất cả những thứ ở bên ngoài đều không liên quan gì đến nàng.
"Ngươi không chạy trốn à?"
Lý Thanh Sơn nói một cách khó hiểu.
"Có thể trốn thoát được ư?"
Thu Hải Đường hói lại, thật ra sau khi Lý Thanh Sơn đi, nàng cũng từng nghĩ đến việc chạy trốn, nhưng lập tức từ bỏ ý nghĩ này, cứ cho là là trốn thì có thể trốn được bao xa, dựa vào tốc độ của hắn, chỉ sợ là nháy mắt đã đuổi kịp.
"Đương nhiên là trốn không thoát!"
Lý Thanh Sơn ngừng một chút, nếu hắn một lòng đuổi gϊếŧ, Thu Hải Đường thật sự khó mà trốn thoát được, không khỏi dở khóc dở cười, khó lắm lão tử mới nghĩ ra được diệu kế này để tha cho ngươi một con đường sống, ngươi lại không cảm kích.
"Thế thì cần gì phải trốn, muốn gϊếŧ cứ gϊếŧ đi!"
"Ngươi muốn ta gϊếŧ là ta gϊếŧ, há không phải quá mất mặt rồi sao!"
Lý Thanh Sơn rống lên, đoạt lấy bầu rượu, một hơi cạn sạch, đôi mắt chớp động, tựa như lột sạch quần áo trên người Thu Hải Đường xuống, nắm lấy cằm của nàng, cười da^ʍ nói:
"Chơi với ta trước đã rồi hãy nói!"
Đây là diệu kế thứ hai của Lý Thanh Sơn, dù sao cũng chỉ là một nữ nhân, dù có thể không sợ chết, cũng không thể không sợ loại chuyện này, khẳng định sẽ nói "ngươi mà qua đây ta sẽ tự sát" gì đó, hắn cũng sẽ thuận nước đẩy thuyền, tạm thời tha cho nàng, sau đó cố ý cho nàng cơ hội, vậy khẳng định nàng sẽ tận lực chạy trốn.
Lý Thanh Sơn không khỏi vì bản thân trong một thời gian ngắn đã nghĩ là một biện pháp tốt thứ hai mà đắc ý.
"So với tên vừa nãy thì ngươi thẳng thắn hơn nhiều, cũng thuận mắt hơn nhiều."
Trong mắt Thu Hải Đường, thần sắc bi thương lóe lên rồi tắt, mặt vẫn không biến sắc.
Lý Thanh Sơn suýt nữa thì chửi ầm lên, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi à? Có phải làm đến mức này không? Đường đường là Vân Vũ môn chủ, Trúc Cơ tu sĩ, thế mà lại là đồ si tình, đúng là một đôi trời sinh với cái tên đa tình kia.
Ta vốn muốn làm việc khiêm tốn một chút, âm thầm xử lý Khương Sơn Thành, đều là do ngươi nên kế hoạch của ta mới thất bại, quay về nói ra sợ là sẽ làm Lý Thanh Sơn bị hoài nghi. Một người cũng là gϊếŧ, hai người cũng là gϊếŧ, nếu như ngươi đã không muốn sống nữa, vậy ta sẽ tác thành cho ngươi, đâm lao thì phải theo lao, gϊếŧ người diệt khẩu!