Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 733 - Chương 733: Mâu Thuẫn

Chương 733: Mâu Thuẫn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 733: Mâu Thuẫn


"Có mỹ nhân như Cầm sư tỷ ở đây, sao có thể nghĩ về nữ nhân khác chứ."

Lý Thanh Sơn ha ha cười lớn.

Vào thời khắc ấy, hai cảnh tượng khác nhau đang bày ra trước mắt Lý Thanh Sơn, một bên là trên biển mây, trăng sao đầy trời, một bên là yến hội Hoa gia, bằng hữu khắp nơi. Sự hứng thú trong đó khó mà giải thích được với người ngoài.

"Đa tạ sư đệ khen ngợi."

Cầm Âm khẽ cười, phong thái động lòng người. Ánh mắt lưu động như sóng, tựa vô tình lại như hữu tình.

Nàng vốn là một nhân vật vô cùng thanh cao, chỉ đắm chìm trong nhạc phổ, không thích giao tiếp với người khác, chẳng qua vào lúc này cũng không thể không lợi dụng nữ tu ưu thế, kết giao thêm với vài nhân vật lợi hại trong Bách Gia kinh viện.

Một khi loạn lạc, Nhạc gia là một trong bách gia nhất định không thể đứng ngoài cuộc được, cứ cho là không vì bản thân mà tính toán thì cũng phải lo cho các sư muội của Nhạc gia kia.

Lý Thanh Sơn còn muốn nói cười mấy câu thì Hàn Quỳnh Chi véo tai hắn, cười rằng:

"Nếu như không phải ta đang ở đây, ngươi có phải còn muốn theo đuổi Cầm sư tỷ hay không?"

"Ơ, sao ngươi lại biết...véo nữa thì rụng mất đó."

Mọi người ồn ào cười lớn, ở phía khác của đại sảnh lại truyền tới tiếng tranh chấp.

"Mỹ nhân, tới uống một ly với bọn ta nào! Uống một ly rồi sẽ thả ngươi đi."

Hoa Thừa Lộ thay Hoa Thừa Tán luân phiên chào khách, đến bàn của đệ tử Chu Y môn thì một nam tử mặt đầy râu tia nắm chặt lấy cổ tay của nàng, vẻ mặt say mèm. Những người khác ngồi cùng bàn tiệc với hắn cũng đều đã say lướt khướt, hò hét theo.

"Xin ngươi tự trọng, ca ca ta là Hoa Thừa Tán."

Hoa Thừa Lộ giãy một cái, lại giãy không thoát, tu vị của nàng chẳng qua chỉ là năm tầng luyện khí, nam tử kia lại đã là chín tầng luyện khí.

"Nhị sư huynh, thôi đi, đây là Hoa gia."

Cũng có người còn tỉnh táo, nhỏ tiếng khuyên nhủ.

"Hoa Thừa Tán gì cơ, chẳng qua là phế vật của Ưng Lang vệ, dám đắc tội với Tru Yêu minh ta ư?"

Người đàn ông giật mình, tỉnh rượu ra một chút, nhỏ giọng nói láo một câu, lóng ngóng buôn tay ra.

Trong sảnh làm gì có ai không phải là người tai thính mắt sáng, đệ tử Pháp gia nổi giận, Hàn Quỳnh Chi hơi nhíu mày, không thể hiện ra. Từ lúc Hoa Thừa Tán bế quan tới nay, mọi việc của Ưng Lang vệ đều do nàng một tay xử lý, trên thực tế đã là đệ tử đứng đầu Pháp gia, bất tri bất giác cũng đã trở nên trầm ổn hơn nhiều. Đặc biệt là hành động lớn sắp sửa bắt đầu, nếu đả thảo kinh xà thì không sẽ không hay.

"Tên giặc kia, xem chưởng!"

"Phanh!"

Ngũ Thải thần quang sáng lên, Sở Thiên không biết từ đâu vọt ra, vận Ngũ Hành đại thủ ấn lên, một chưởng đập vào người "Nhị sư huynh" kia, nhị sư huynh tuy cũng là chín tầng luyện khí nhưng sao địch nổi Sở Thiên tu cả Ngũ Hành, loạng choạng ngã đổ cả bàn tiệc rồi đập mạnh vào tường, ói ra một búng máu.

"Sư muội, ngươi không sao chứ!"

Sở Thiên xoay người nằm lấy tay Hoa Thừa Lộ, quan tâm ra mặt.

Sảnh đường huyên náo chớp mắt đã yên tĩnh trở lại, Hoa Thừa Lộ ngẩn ra, ai cần ngươi tới anh hùng cứu mỹ nhân, nếu không phải lo cho đại cục, không muốn làm loạn yến hội chúc mừng của Hoa Thừa Tán, nàng chỉ cần nói một câu, không lẽ Hoa gia còn thiếu cao thủ?

Nhị sư huynh kia mà còn tiếp tục, ngay đến cả các đại sư huynh cũng sẽ không chỉ ngồi nhìn mà không quản, mặc cho hắn đắc tội Hoa gia.

"Chỉ dựa vào đám phế vật các ngươi, cũng không nhìn xem đây là đâu!"

Sở Thiên lớn tiếng quát mắng.

Hóa ra mấy việc ngu ngốc của cái tên này cũng không chỉ làm với mỗi hắn! Lý Thanh Sơn thầm vui vẻ trong lòng, cảm thấy cân bằng hơn nhiều, năng lực trào phúng của tên này thực sự là rất lợi hại.
Sắc mặt của các đệ tử môn phái đại biến, dồn dập đứng dậy, không khí lập tức trở nên căng thẳng. Chớp mắt từ một sự cố nhỏ phát triển thành một việc lớn.

Nhị sư huynh lắc lắc đầu, thanh tỉnh lại, trong lòng nổi giận, sắc mặt đỏ bừng, rút đao chém về phía Sở Thiên.

Sở Thiên cười lạnh, phế vật chính là phế vật, chỉ có thể làm cơ hội tốt để hắn thể hiện thực lực mà thôi, ngũ sắc thần quang phóng ra, còn không quên cười nói với Hoa Thừa Lộ:

"Sư muội yên tâm, có sư huynh ở đây!"

"Lỗ Đôn, lui xuống!"

"Sở Thiên, dừng tay!"

Hai giọng nói vang lên, hai bóng người một hồng một trắng gần như xuất hiện cùng lúc với tiếng nói, một người giữ lấy đao của Lỗ Đôn, một người nắm lấy bả vai Sở Thiên.

Lỗ Đôn và Sở Thiên đều kẻ không để ai vào mắt, nhưng nhìn thấy hai người này đều chỉ có thể ngừng tay xưng một tiếng "Sư huynh".
Hai vị sư huynh nhìn nhau một cái, tự báo gia môn:

"Tấn Phi Bằng của Chu Y môn."

"Ngụy Ương Sinh Nho gia."

"Vì sao Đệ tử Nho gia lại đánh người của chúng ta."

"Chẳng qua là một nhầm lẫn thôi, xem ra đệ tử quý phái tu vi rất cao, không có gì đáng ngại, dừng lại ở đây thôi!"

"Nhầm lẫn? Vậy thì để bọn ta đánh trả một chưởng, cho dễ hóa giải nhầm lẫn, đạo hữu nghĩ thế nào?"

"Đương nhiên không được, tuy nói là nhầm lẫn nhưng chẳng qua là giữ thể diện cho quý phái mà thôi, thật ra cũng coi như là giáo huấn."

Tuy đều không muốn làm to chuyện, nhưng đấu võ mồm thì ai cũng không chịu rơi vào thế hạ phong.

Bình Luận (0)
Comment