Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 734 - Chương 734: Yêu Quái

Chương 734: Yêu Quái - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 734: Yêu Quái


Lý Thanh Sơn đang rất hứng thú ngồi trong góc xem náo nhiệt, chợt nghe một giọng nói ở bên tai:

"Tùng Đào thư viện đã nhận được tin cầu cứu, khẳng định rất nhanh sẽ đuổi tới. Viện chủ của bọn hắn là tu sĩ Kim Đan đấy, ngươi còn muốn đi Thanh Đằng sơn, không sợ bị gϊếŧ ư?"

Lý Thanh Sơn quay đầu lại, dưới trời sao, trên boong tàu, Thu Hải Đường đang đứng nghỉ tay, y sam bay phấp phới.

"Chỉ dựa vào bọn hắn vẫn không gϊếŧ được ta."

"Đây là phân thân của ngươi à?"

Thu Hải Đường vốn cũng không định khuyên hắn rời đi, chỉ là muốn phá vỡ sự trầm mặc. Yêu tướng ẩn chứa sự nguy hiểm và thần bí này kích phát lòng hiếu kỳ của nàng. Ngôn ngữ cử chỉ tràn đầy tính người của hắn thậm chí làm nàng có chút bất ngờ. Ngẫu nhiên nhớ lại một tin tức đã từng nghe qua nên mở miệng thăm dò.

"Sao ngươi lại biết?"

Một câu nói này của Lý Thanh Sơn làm Thu Hải Đường hoàn toàn buông bỏ ý định phản kích, cứ cho là may mắn gϊếŧ được phân thân này thì cũng sẽ gặp phải sự báo thù hung tợn, phân thân đã như thế này rồi thì bản thể còn mạnh đến mức độ nào?

“Đây cũng không tính là bí mật gì, ta rất tò mò, bản thể của ngươi đang ở đâu?"

Thu Hải Đường lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề.

"Hiện tại đến lượt ngươi thỏa mãn sự tò mò của ta rồi, sao ngươi lại thành bộ dạng sống dở chết dở thế này?"

Lý Thanh Sơn nói tránh đi.

"Ngươi đoán xem."

Thu Hải Đường cũng biết điều mà không truy hỏi. Khoanh chân ngồi xuống.

"Ta đoán là bị nam nhân đá rồi."

"Sao ngươi lại biết?"

Thu Hải Đường kinh dị trước tiên, sau đó bật cười:

"Biểu hiện của ta rõ ràng đến mức yêu quái cũng có thể nhìn ra ư?"

"Nói ra xem là kiểu nam nhân gì vậy?"

Lý Thanh Sơn thừa nhận, bản thân cũng hơi thích hóng chuyện, chẳng qua lấy một thân phận lạ lẫm đi dò hỏi những chuyện bí mật của những người quen biết, thật sự là rất thú vị.

"Ta không muốn nói."

"Cẩn thận ta gϊếŧ ngươi."

"Vậy ta cũng không nói."

"Vậy thì thôi."

Im lặng hồi lâu, Thu Hải Đường nhíu mày, cái người mà mình cố tình quên đi, đã bị nhắc đến rồi thì đừng quanh co lòng vòng, ép ở trong lòng nữa.

Cuối cùng, nàng mở miệng nói:

"Hắn tên là Hoa Thừa Tán..."

Từ câu nói đầu tiên này bắt đầu, những lời tiếp theo cứ như đê điều sụp đổ, thao thao bất tuyệt, từ sự động lòng khi gặp gỡ, đến tình cảm lúc sau này, ánh mắt của nàng xuyên qua Lý Thanh Sơn, đến một nơi xa xôi hoang vắng, có lẽ đã không quan tâm trước mặt là ai nữa, chỉ muốn nói ra cho hết mà thôi.

"Yêu quái là sẽ không hiểu được những điều này đâu, vậy mà ta lại nói với ngươi nhiều thế này?"

Thu Hải Đường cười tự giễu, Khương Sơn Thành chỉ muốn thừa lúc nàng khó khăn mà bức ép nàng, cuối cùng nghe nàng kể lể lại là một con yêu quái suýt nữa đã gϊếŧ nàng, vận mệnh thật khó mà đoán trước được. Đương nhiên, nếu như là con người, là bằng hữu muốn nghe những lời này của nàng thì trái lại không biết mở lời từ đâu.

"Dù là tâm sự với một cái gốc cây thì tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều."

Lý Thanh Sơn mỉm cười, vốn coi thường dáng vẻ này của nàng, nhưng sau khi nghe xong lại không kìm được mà có chút cảm khái.

Thu Hải Đường giật mình, quả nhiên cảm thấy tâm tình đã thoải mái hơn nhiều, càng cảm thấy bất ngờ, yêu quái cũng sẽ để ý đến tâm tình của nàng ư?
"Hơn nữa vì sao yêu quái lại không hiểu?"

Trong đầu Lý Thanh Sơn hiện ra thân ảnh của Hàn Quỳnh Chi, khẽ cười.

"Thanh Sơn, ngươi lên đi!"

Hàn Quỳnh Chi đẩy đẩy Lý Thanh Sơn.

"Gì mà đến lượt ta cơ, à, ta biết rồi."

Lý Thanh Sơn hơi giật mình rồi chợt hiểu ra, tuy vừa rồi tập trung tinh thần đi nghe chuyện của Thu Hải Đường, nhưng cũng lưu lại một hai phần tinh thần ở bên này.

Tấn Phi Bằng và Ngụy Ương đấu khẩu một phen, hỏa khí dần dần lớn lên, không thể dàn hòa được nữa.

Lúc này, Hoa Thừa Tán với Chu Y môn chủ xuống lầu hòa giải, muốn mỗi bên ra câu hỏi để đọ sức một phen, vừa không tổn hại hòa khí, cũng coi như trợ hứng cho yến tiệc, bên nào thua sẽ phải xin lỗi nhận sai.

Ở trên Phi Thiên Long hạm, Thu Hải Đường nhìn Lý Thanh Sơn mỉm cười sa vào hồi ức, thật lâu vẫn không nói gì. Tâm tình rất mất cân bằng, thời buổi này đến yêu quái cũng có một đoạn cảm tình khắc cốt ghi tâm ư? Ông trời thật sự không công bằng với ta.
"Này, đến Thanh Đằng sơn rồi!"



Đám đông tách sang hai bên, Lý Thanh Sơn đi vào trung tâm rồi hỏi:

"So cái gì?"

"So khí lực, không được công kích lẫn nhau, chỉ có thể đấu sức để phân thắng bại. Người ra khỏi vòng tròn này tức là bại trận, chẳng nhẽ ngươi muốn đến tỉ thí à?"

Tấn Phi Bằng vươn một ngón tay ra vẽ, trên sàn nhà lập tức có thêm một cái vòng to cỡ cái bàn tròn. Sau đó hắn nhướng mày nhìn Lý Thanh Sơn, có chút hứng thú.

Đệ tử môn phái thấy Lý Thanh Sơn cùng lắm cũng chỉ là luyện khí tầng tám bèn lộ ra vẻ mặt khinh thường, khí lực khí lực, lực chỉ là một bộ phận, khí mới là phần quan trọng nhất. Giữa nhưng luyện khí sĩ, chênh nhau mỗi tầng tu vi thì thực lực cũng sẽ có khoảng cách cực lớn, điều đó cũng quyết định tiêu chuẩn luyện thể. Không được khí tôi dưỡng, có được luyện thể mạnh mẽ chẳng những không mang lại lợi ích mà thậm chí còn có hại, điều này có thể nói là thưởng thức ở trong con đường tu hành.
Bình Luận (0)
Comment