Chương 735: Coi Thường - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 735: Coi Thường
"Ta còn tưởng rằng Bách gia kinh viện tài giỏi đến nhường nào, thì ra cũng chỉ có đến vậy, chẳng tìm được luyện khí sĩ nào đàng hoàng một chút mà lại để cho tên này đi ra chịu nhục."
"Đúng vậy, chờ xem kịch hay đi, bên chúng ta còn có vị sư huynh kia ở đây."
Đệ tử Bách gia kinh viện đều đã chứng kiến thực lực của Lý Thanh Sơn, lớn tiếng phản bác, còn có người hô:
"Lý sư huynh tất thắng!”
Nhất thời khung cảnh cực kỳ ồn ào, bỗng nhiên trong đám đông lúc nhúc chợt có một bóng dáng đứng thẳng dậy, chính là một cự hán thân cao chín thước, thì ra hắn vẫn luôn ngồi ở đó, thoạt nhìn không kém những người vây xem đang đứng quanh đấy.
Cự hán đẩy đám người rồi đi đến trước mặt Lý Thanh Sơn, thân hình cao lớn che kín tạo thành một cái bóng râm cực lớn, một thân tu vi, rõ ràng là nhân vật luyện khí tầng mười, mẫu người đại sư huynh. Mắt như chuông đồng, miệng hổ mũi sư tử, cả người cơ bắp nở nang, cánh tay rộng dài như có thể phi ngựa, nắm đấm to lớn như cho người đứng lên, trên người tràn ngập khí thế hùng hồn trầm mãnh, đặc biệt là trên trán một khối lồi lên càng thêm vẻ ngang ngược dữ tợn. Hắn từ trên cao nhìn xuống Lý Thanh Sơn, vẻ mặt tươi cười khinh thường.
"Nghe nói ngươi muốn so khí lực với ta à?"
Tiếng bàn tán ồn ào im bặt, đám đệ tử môn phái cười vang, tuy Lý Thanh Sơn cũng được coi như có thân hình cao lớn, nhưng đứng ở trước mặt hắn lại trở nên có vẻ gầy yếu. Đệ tử Bách gia thì yên tĩnh lại, hai mặt nhìn nhau, cũng không có tự tin vừa rồi.
Tấn Phi Bằng mỉm cười, hắn ra đề như vậy có thể nói là nắm chắc phần thắng. Nghe nói "Giác Sĩ Khai Sơn Công" của Giác Tự Sơn đã luyện đến tầng cao nhất, có lực như phá núi. Tuy rằng thực chiến thì có chút trì độn nhưng nếu tỷ thí thế này thì không có chuyện thất bại.
Lý Thanh Sơn nhìn thấy Hoa Thừa Tán ở trong đám người thì nhếch miệng cười với hắn: Lão huynh à, ta biết rất nhiều chuyện tốt của ngươi đấy.
Hoa Thừa Tán bị hắn cười thì không hiểu ra sao, chỉ gật đầu ý bảo hắn cẩn thận, lại có vẻ có chút không yên lòng, hắn còn đang suy nghĩ về Thu Hải Đường.
"Ta đang nói chuyện với ngươi đấy!"
Cự hán trừng mắt như chuông đồng.
“Tại hạ là Lý Thanh Sơn – đệ tử thủ tịch của Tiểu Thuyết Gia, chúng ta bắt đầu luôn đi!”
Lý Thanh Sơn quay mặt lại, tùy tiện chắp tay. Tuy rằng miệng tự xưng là "tại hạ", nhưng ngay cả tên và môn phái của đối phương cũng còn chưa biết, hắn còn không an tâm hơn cả Hoa Thừa Tán.
Cũng hết cách rồi, không chuyên tâm, đúng là không hề đơn giản. Lời vừa nói dứt thì đối diện lại truyền đến một trận cười nhạo:
"Cái gì cơ, đệ tử Tiểu Thuyết Gia, trong Bách Gia có nhà này sao?"
"Thế này có coi như nhận thua luôn không?"
Lý Thanh Sơn đang chuẩn bị nói vài câu còn châm biếm hơn cả Sở Thiên, nhưng giọng nói rõ ràng của Thu Hải Đường lại truyền vào trong tai, thế nên hắn bèn ngậm miệng lại. Tùy tiện đứng vào trong vòng tròn:
"Đến đây!"
Nói xong còn dứt khoát nhắm mắt lại, rõ ràng là chẳng quan tâm ai cả.
Cự hán giận tím mặt, vốn định mượn thanh thế của Giác Tự Sơn trong Tru Yêu Minh trong trận chiến này để thu được nhiều lợi ích hơn, đối phương lại không hề cho hắn loại cơ hội này.
Một đôi tay to như quạt bồ nắm lấy hai vai Lý Thanh Sơn, cũng không vội đẩy Lý Thanh Sơn ra ngoài vòng tròn, cự hán nhe răng cười, hạ quyết tâm, muốn làm cho xương cốt trên người Lý Thanh Sơn bị gãy mấy chục cây rồi nói tiếp
“Thanh Sơn!”
Trái tim Hàn Quỳnh Chi giật thót, dù nàng cực kỳ tin tưởng Lý Thanh Sơn, nhưng cũng cảm thấy hắn tự cao tự đại quá mức.
Cự hán sử dụng một thân thần lực cầm sắt thành bùn áp dụng lên người Lý Thanh Sơn, nụ cười gằn trên mặt lại dần dần biến mất, bất luận hắn dùng sức thế nào, đều không hề có hiệu quả:
"Cơ thể của tên tiểu tử này quả thực còn cứng hơn gang cả trăm lần, dám đi ra ứng chiến, quả nhiên cũng có chút tài năng.”
“Đừng lãng phí thời gian nữa, mau quyết thắng bại đi!”
Chu Y môn chủ có chút mất kiên nhẫn.
"Thừa dịp hắn sơ suất, ném hắn ra ngoài, cho hắn ngã nhục như chó ăn phân, coi như là hạ được mối hận thù trong lòng."
Cự hán gỡ bỏ lòng khinh thị, hét lớn một tiếng, tựa như sấm sét san đất bằng, hai tay thô ráp mở ra, đẩy thật mạnh.
Không chút lay chuyển!
Lý Thanh Sơn mỉm cười, hai tròng mắt nhắm nghiền, bình thản tựa như đang ngủ.
Sắc mặt cự hán đại biến, dùng kỹ năng toàn thân tới đẩy đi kéo lại. Tuy nhiên lại không có chút tác dụng nào, một giọt mồ hôi lạnh khẽ lấm tấm trên trán.
Lý Thanh Sơn mặc sức đứng ở nơi đó, lại tựa như một cái đinh đóng chặt trên mặt đất. Đây đương nhiên không chỉ dựa vào lực lượng, sau khi tu thành Ngưu Ma tam trọng, vượt qua thiên kiếp, hắn cảm giác hắn và đại địa có một loại cảm ứng kỳ diệu, đặc biệt là khi đứng trên mặt đất thì sẽ có một loại cảm giác nhưng dung hợp thành một thể.
Thiên phú thần thông đại địa thần lực này chính vì vậy mà diễn sinh ra. Dù lực lượng của cự hán kia có mạnh hơn nữa, làm sao có thể lay động được đại địa rộng lớn vô biên đây?
Cho nên trận tỷ thí lần này, Lý Thanh Sơn không quá để tâm, với căn bản cũng không cần quá để tâm, tâm tư của hắn, sớm đã trở lại Phi Thiên Long Hạm.