Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 737 - Chương 737: Đấu Chân Khí

Chương 737: Đấu Chân Khí - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 737: Đấu Chân Khí


“Nã pháo cho ta!”

Lý Thanh Sơn cười ha ha.

“Vâng!”

Thu Hải Đường nói, rõ ràng là một chuyện nguy hiểm như thế, hắn lại tỏ ra chỉ như một trò chơi của lũ trẻ, không hiểu sao tâm tình của nàng cũng nhẹ nhõm theo, không có chút gánh nặng tâm lý nào, ngược lại cũng mơ hồ có chút chờ mong, theo cách nói của hắn thì sau khi thất tình cần phát tiết một phen.

Ngón tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng khẽ lướt trên bánh lái một chút, vô số lỗ đen chạy ra mở ra.

Ta bị yêu quái uy hϊếp, thế này cũng không thể trách ta được!

...

“Thanh Sơn, Thanh Sơn!”

Giọng nói của Hàn Quỳnh Chi truyền đến từ một nơi thật xa.

Trong sảnh đường Hoa gia, Lý Thanh Sơn mở mắt ra, trước mắt lại là một mảnh đen kịt.

"Tối quá, xảy ra chuyện gì? Lại còn có mùi hôi nữa!”

Cự hán cao chín thước, luyện khí mười tầng Giác Tự Sơn đại sư huynh, đang xuất thần theo Lý Thanh Sơn, bèn tiến tới liều chết chiến đấu. Chỉ thấy hắn ôm chặt lấy Lý Thanh Sơn, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh nổi lên, mồ hôi như mưa, hai chân đạp xuống mặt đất, dùng khí lực cực lớn đè Lý Thanh Sơn xuống dưới, một bộ ngực cơ bắp rắn rỏi gắt gao đè lên mặt Lý Thanh Sơn.

Tất cả mọi người nhìn ra ai mạnh ai yếu, đệ tử Tru Yêu Minh trợn mắt há hốc mồm, đệ tử Bách gia lại dần dần mỉm cười.

Tấn Phi Bằng vẻ mặt không thể tin, Chu Y môn chủ nhíu mày nói:

"Đây thật sự là thủ tịch của Tiểu Thuyết Gia sao?”

"Cũng là người trong Ưng Lang vệ của ta, nếu mà người này thua thì ta mới cảm thấy kỳ quái."

Hoa Thừa Tán cười nói.

Hàn Quỳnh Chi yên lòng, kêu lên:

"Thanh Sơn, đừng đùa nữa.”

Lý Thanh Sơn lấy lại tinh thần, bắt đầu cử động, hai tay hắn ôm lấy thắt lưng cự hán, lập tức ghìm nó lại rồi nhấc hắn lên cứ như nhổ củ cải, thân hình hắn ngửa lên, lại một lần nữa ngã ngửa, hung hăng quang hắn trên mặt đất.

Cự hán đang dùng mười phần lực lượng, làm sao kịp phản ứng lại, phút chốc thấy trước mắt là sàn nhà mặt đất, tai nghe rầm rầm một tiếng, tầm nhìn bèn tối dần đi.

“Oanh!”

Tất cả bàn đều có chút chấn động, lại quay sang nhìn cự hán kia, hơn phân nửa thân thể đều chôn ở trong đất, hai dóng chân như cột đang giơ lên cao.

"Bách gia kinh viện thắng."

Hoa Thừa Tán mỉm cười.

“Lý sư huynh thần lực!”

“Lý sư huynh uy vũ!”

Chúng đệ tử Bách gia xôn xao cười to.

"Đại sư huynh!"

Một đám đệ tử Giác Tự Sơn tiến lên, kéo cự hán kia lên, cự hán mặt xám mày tro, nhìn Lý Thanh Sơn, trong mắt lộ ra hung quang.

"Còn ai nữa không?"

Lý Thanh Sơn không chút để ý ngoắc tay với phía đối diện, căn bản không thèm liếc mắt nhìn cự hán kia lấy một cái.

"Mãn Nhu đại đệ tử Vân Hà phái đến đây xin thỉnh giáo, muốn tỷ thí chân khí với đạo hữu tỷ một hồi."

Lập tức liền có một nữ tử nhỏ nhắn nhu nhược đi ra, cũng là luyện khí tầng mười.

"Chờ một chút, một trận này chúng ta phải đổi người, sư đệ, ngươi có xuống được rồi."

Ngụy Ương Sinh vội nói, trong tỷ thí chân khí, điều quan trọng nhất chính là trình độ tu vi, trừ phi là ngũ hành kiêm tu như Sở Thiên, nhưng theo như hắn biết, thứ Lý Thanh Sơn đang tu hành cùng lắm cũng chỉ là Quý Thuỷ Ngưng Khí Quyết bình thường.

Nghe nói Vân Hà Bí Tịch của Vân Hà phái, chú trọng nhất chính là chân khí, lúc mới xuất phát như có như không, mềm mại như mây, nhưng mà sức trữ lại cực kỳ dẻo dai, về sau phô thiên cái địa, thế không thể chấp nhận được. Ngay cả hắn cũng không nắm chắc phần thắng, đáng tiếc Tiểu An sư muội không có ở đây, trận này vẫn nên để Sở sư đệ lên tỷ thí thì nắm chắc phần thắng hơn.

Lý Thanh Sơn chuẩn bị lui xuống, Mãn Nhu lại nói:

"Thế nào, vừa rồi không phải vị đạo hữu này hỏi còn có ai không sao? Chẳng lẽ đệ tử thủ tịch của Tiểu Thuyết Gia ăn nói còn phải khiêm nhường thủ tịch Nho gia như ngươi à?”
Bộ dáng cực kỳ yếu đuối nhu nhược, nhưng nói đến nói chuyện trung khí mười phần, lại có một cỗ khí thế không thể ngăn cản, muốn mượn lời vừa rồi của Lý Thanh Sơn để ép luyện khí tầng tám như hắn phải tỷ thí chân khí với luyện khí tầng mười như nàng, quyết thắng được trận này để rửa nhục cho cự hán kia.

Biết rõ là kɧıêυ ҡɧíɧ nhưng Ngụy Ương Sinh cũng không tiện mở miệng, trên danh nghĩa thì đệ tử thủ tịch là bình đẳng, mỗi người đều có quyền quyết định. Hơn nữa nếu đơn đả độc đấu, hắn thực sự cũng không chắc chắn có thể thắng được vị Lý sư đệ sâu không lường được này hay không.

"So đấu chân khí? Vậy đến đây luôn đi!”

Lý Thanh Sơn thuận miệng nói.

"Thanh Sơn."

Hàn Quỳnh Chi lộ vẻ lo lắng, luyện khí sĩ cực ít khi so đấu chân khí, nhưng điểm hung hiểm trong đó còn hơn bình thường tranh đấu. Một khi bị chân khí của người khác đánh vào trong cơ thể, nhẹ thì xé rách kinh mạch tu vi đều phế, nặng thì đan điền bạo liệt, mất mạng tại chỗ.
Trong lòng Mãn Nhu đầy vui vẻ, đây cũng là ngươi tự chuốc lấy khổ sở, nam nhân đúng là chết vì sĩ diện. Nàng nâng một đôi bàn tay nhỏ nhắn lên rồi nói một tiếng:

"Mời!”

Lý Thanh Sơn cũng giơ tay lên theo.

"Buông tay ta ra!"

Hai má Mãn Nhu như rặng mây hồng.

Bình Luận (0)
Comment