Chương 738: Hấp Thu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 738: Hấp Thu
"Không phải như vậy sao?"
Thì ra đôi bàn tay to lớn của Lý Thanh Sơn đã nắm chặt lấy một đôi bàn tay non nớt mềm mại của Mãn Nhu. Mãn Nhu dùng sức rút ra nhưng sao có thể rút ra được, vẻ mặt xấu hổ, thoạt nhìn, nào giống như là so đấu chân khí, ngược lại giống như là tình nhân gặp nhau.
Hàn Quỳnh Chi nhìn thấy nghiến răng nghiến lợi, tên này, chắc là vì muốn chiếm hời thì mới đồng ý, uổng công ta lo lắng như vậy, chết đi cho ta!
"Là bàn tay."
Mãn Nhu xấu hổ tức giận nói, Vân Hà phái là môn phái nữ tu, từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng bị nam nhân nào nắm tay như vậy, lại còn ở trước mặt mọi người, trước mắt bao người.
"Thế thì có khác gì đâu?"
Lý Thanh Sơn bĩu môi, mỹ nhân kiểu nàng ta cũng muốn là có, lại còn phải chòng ghẹo ngươi ấy.
Điều chỉnh tư thế cho tốt, tỷ thí cuối cùng cũng bắt đầu.
“Dám cợt nhả với ta, nhất định phải cho ngươi biết tay!”
Mãn Nhu trừng mắt nhìn Lý Thanh Sơn, Vân Hà chân khí tuôn ra không ngớt, còn không đợi nàng thi triển uy lực chân chính, chân khí Quý Thuỷ của Lý Thanh Sơn liền bắt đầu tán loạn.
Không làm gì được Quý Thủy Ngưng Khí Quyết dễ thắng nhờ tu hành, già trẻ mặn nhạt, thật sự không thể xem như quá lợi hại.
Vân Hà chân khí thế không thể ngăn cản xông vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn!
Sau đó, không có sau đó nữa.
Môi anh đào của Mãn Nhu khẽ nhếch, cảm giác chân khí đang phát ra trong khoảnh khắc thâm nhập vào trong cơ thể Lý Thanh Sơn thì lập tức mất liên kết, nàng giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai mắt hắn nhắm nghiền.
Trong cơ thể Lý Thanh Sơn, linh quy yêu đan hình quy giáp chìm nổi trong khí hải, Vân Hà chân khí ngũ sắc sặc sỡ, vừa tiến vào lãnh thổ của nó, lập tức cúi đầu xưng thần, trở nên vô cùng nhu thuận. Vừa hay cũng thuộc tính thủy bèn lập tức bị thu nạp vào trong yêu đan.
Một trận này, Lý Thanh Sơn cũng không quá để tâm, Linh Quy Yêu Đan mặc sức trấn áp chân khí của tiểu luyện khí sĩ chẳng khác nào đùa bỡn. So chân khí với ta, đúng là ngây thơ. Đừng nói là nàng, dù Vân Hà nhị tiên tới, cũng là kinh ngạc như nhau.
Mãn Nhu không dám tuỳ tiện thu tay lại, nếu không nhỡ như bị chân khí của đối phương tấn công vào trong cơ thể thì phiền phức to. Trong lòng lại cực kỳ không cam lòng, nàng bèn mạng thúc dục Vân Hà chân khí.
...
Trên Thanh Đằng sơn chợt vang lên một trận ồn ào. Thanh Đằng lão nhân tỉnh lại từ trong tu hành, đi vào ngoài trời, chỉ thấy rất nhiều đệ tử đang nhìn lên bầu trời, chỉ trỏ, bàn tán sôi nổi.
"Đó là cái gì?"
"Có phải là thuyền không?"
Thanh Đằng lão nhân cũng theo đó mà ngước nhìn lên, ý, đó không phải là Phi Thiên Long Hạm của Tùng Đào thư viện sao? Đến Thanh Đằng sơn làm gì?
“Xin hỏi vị đạo hữu nào ở trên thuyền, là Văn tiền bối sao?”
Thanh Đằng lão nhân cao giọng nói, thanh âm theo linh khí truyền lên chân trời. Thủ viện của Tùng Đào thư viện tên là Văn Chính Danh, chính là đại tu sĩ vượt qua hai lần thiên kiếp, hắn không dám coi khinh chút nào.
“Thanh Đằng lão nhi, đến nộp mạng đi!”
Lý Thanh Sơn cao giọng quát, đại kỳ trong tay vung lên, vân văn thêu trên mặt tụ lại thành bảy chữ lớn, cùng chính là "Thanh Đằng lão nhi, nộp mạng!”
“Không ổn rồi!”
Thanh Đằng lão nhân thấy rõ bóng dáng đỏ thẫm kia thì trong lòng giật thót, mắt thấy mấy trăm vì sao, đồng thời lóng lánh, càng ngày càng sáng.
Trong phút chốc, hóa thành mấy trăm cột sáng, nã vào trên Thanh Đằng sơn.
…
Trong nháy mắt quang mang cùng uy thế khiến cho tất cả đệ tử Thanh Đằng nhắm chặt mắt lại theo bản năng, trong lòng đau đớn rêи ɾỉ, rốt cuộc phải tới vài lần mới cam tâm, hai lần trước vẫn là đơn thương độc mã, lúc này đây, trực tiếp mang chiến hạm tới.
Không làm nữa đâu, nói cái gì cũng không làm đệ tử Thanh Đằng sơn nữa đâu, nhưng mà còn có cơ hội sao?
Uy lực của Phi Thiên Long Hạm khiến Lý Thanh Sơn cực kỳ hài lòng, bèn giơ ngón cái với Thu Hải Đường:
"Nữ hài ngoan!”
Thu Hải Đường quay đầu lại, không nhìn thẳng vào mặt hắn, lại ấn ấn vài cái trên bánh lái, có càng nhiều cột sáng bắn xuống.
Lúc này, trên núi Thanh Đằng nổi lên một màn sáng với hai màu đen trắng, mông lung tựa như sương mù, hai màu đen trắng không ngừng giao hòa biến ảo, diễn sinh ra đồ án huyền ảo trùng trùng điệp điệp.
Cột sáng bắn vào trong đó liền bị vặn vẹo phân tán, hóa thành hạt nhỏ như bụi mịn, tản ra trên núi Thanh Đằng, giống như một trận tuyết lớn, lại giống như bầu trời đêm lấp lánh những ngôi sao.
Lưỡng Nghi Vi Trần Trận - Phó Thanh Khâm cố ý lấy từ Tàng Kiếm cung, trận pháp cường đại được bày ra dưới Thanh Đằng sơn, bất luận là nhân vật nào mà muốn xông vào, đều sẽ bị hóa thành bụi mịn, thứ này chính là bày ra cho Lý Thanh Sơn.
"Ngươi có thấy không? Yêu nghiệt, ngươi không xông vào được đâu!"
Thanh Đằng lão nhân giang cánh tay, cười to lên trời, râu tóc nhảy loạn, quả thực có chút điên cuồng.
Dư Sơ Cuồng mở to hai mắt, chẳng còn lòng dạ nào để thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời hiếm gặp này, không hẹn mà cùng những đệ tử Thanh Đằng sơn khác chạy đến chân núi thêm lần nữa...sao lại không nói?
Trên ngọn núi và mũi thuyền, ngăn cách khoảng cách xa xôi và ngắn ngủi, con ngươi đỏ thẫm của Lý Thanh Sơn đối chọi với đôi mắt màu xanh của Thanh Đằng lão nhân.