Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 739 - Chương 739: Mang Rượu Đến

Chương 739: Mang Rượu Đến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 739: Mang Rượu Đến


“Tiếp tục nã pháo đi, để ta xem hắn có thể chống đỡ được bao lâu!”

Lý Thanh Sơn tay phải vác đại kỳ, tay trái chỉ lên. Căn bản không đợi hắn ra lệnh, toàn bộ hoả lực trên Phi Thiên Long Hãm đã nã thẳng, hào quang liên tiếp chớp động, nhìn không kịp.

Ánh trăng xuyên qua những đám mây trống rỗng. Ném xuống một đạo ngân sắc quang trụ vô cùng to lớn. Mạ lên cho Phi Thiên Long hạm một tầng ngân lam. Trong trời đất tối đen này, nó cứ như một ngọn đèn pha lớn đến khó tin, mà Phi Thiên Long Hạm chính là nhân vật chính. Ra sức hô hào thoải mái trên sân khấu.

Trung tâm chiếm hạm, lò nung cốt lõi đang vang lên đì đùng, chớp động. Vận chuyển hết linh lực không biết đã tích trữ từ bao lâu đến họng pháo, giống như là một trái tim to đang đập thình thịch vận chuyển máu truyền khắp toàn thân, hóa thành từng tiếng gầm giận dữ, từng đạo quang long gầm thét.

Lưỡng Nghi Vi Trần Trận quy nhiên bất động, mặc cho oanh kích đủ để san bằng núi Thanh Đằng liên tiếp không ngừng hạ xuống, trên tầng sương mù kia tán loạn, tựa như từng đợt pháo hoa.

"Vô ích cả thôi. Tất cả đòn công kích đều sẽ hóa thành một phần năng lượng của Lưỡng Nghi Vi Trần Trận, tuyệt đối không cách nào công phá!"

Thanh Đằng lão nhân vừa lặng lẽ thông báo cho Phó Thanh Khâm vừa lớn tiếng cười nhạo Lý Thanh Sơn.

“Cũng chưa chắc đâu!”

Lý Thanh Sơn cũng chú ý, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, Lưỡng Nghi Vi Trần Trận không có chút dấu hiệu suy nhược nào, một tầng quang vụ mông lung kia, ngược lại có xu hướng càng ngày càng dày lên, hắn biết Thanh Đằng lão nhân nói không sai.

Nhưng mà, tốc độ phân giải cột sáng của Lưỡng Nghi Vi Trần Trận cũng càng ngày càng chậm lại, lúc bắt đầu, cột sáng vừa rơi vào trong trận sẽ lập tức hóa thành quang vụ, hiện tại lại tản ra từng chút một như pháo hoa, toả ra từng chút một. Hắn tin rằng, bất luận là pháp trận thế nào đều có giới hạn của nói!

Một là pháp trận phòng ngự cường đại đến từ Tàng Kiếm Cung – một môn phái siêu đẳng của Thanh Châu, một cái cỗ máy chiến tranh siêu việt do sự cơ trí cùng tinh huyết của đại sư Mặc gia kết tinh thành. Một ngọn giáo huỷ diệt có thể đâm thủng mọi thứ đâm vào, cùng với một lá chắn có thể chống đỡ bất kỳ đòn tấn công nào, rốt cuộc thì ai mới là kẻ chiến thắng đây, không ai biết hết.

Hai đương sự là Lý Thanh Sơn cùng Thanh Đằng lão nhân, cũng chỉ có thể mang theo chờ mong cùng hy vọng, là một người ngoài cuộc, thưởng thức màn biểu diễn pháo hoa hoành tráng này.

“Mang rượu lên đây!”

Lý Thanh Sơn khoanh chân ngồi xuống, cao giọng hô hào.

...

Trong phủ đệ Hoa gia, trận tỷ thí thứ hai của Lý Thanh Sơn cũng trở nên cực kỳ nặng nề vô vị không ngoài dự đoán.

Người đứng xem cũng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng trao đổi ánh mắt, thậm chí không rõ rốt cuộc bây giờ người nào đang chiếm thế thượng phong.

Sắc mặt Mãn Nhu càng thêm khó coi, chân khí Vân Hà có kéo dài không dứt như thế nào đi nữa nhưng cũng có cực hạn, Lý Thanh Sơn trước mặt lại như một cái hố sâu không đáy, mặc cho nàng dốc bao nhiêu chân khí cũng không thể lấp đầy.

Mà chỉ cần chân khí của nàng hơi yếu đi, chân khí của Lý Thanh Sơn lập tức tràn tới, thế nên nàng căn bản không dám thu tay lại, chỗ hiểm khi đấu chân khí bắt đầu lộ ra từng chút một, nhe nanh nhe vuốt với nàng.

Nàng không cam lòng nhận thua, chân khí của Lý Thanh Sơn, bất luận là chất hay lượng rõ ràng đều ở dưới cơ nàng, chỉ là không biết hắn dùng biện pháp gì lại khống chế được chân khí dị chủng tiến vào trong cơ thể, nàng tin chắc rằng chỉ cần kiên trì thêm một chút, Lý Thanh Sơn sẽ không duy trì được nữa.

Cho đến khi thành đèn cạn dầu, cuối cùng nàng cũng hối hận rồi, nhưng lúc này, nàng đã không thể mở miệng nhận thua, chỉ cần nàng nói câu này, chân khí của Lý Thanh Sơn sẽ tấn công vào trong cơ thể, hủy diệt nàng.
Trong nháy mắt, một luồng quý thuỷ chân khí, vọt vào trong cơ thể nàng theo lòng bàn tay, một trận lạnh lẽo lan đến bụng dưới đan điền. Chỉ cần ở Lý Thanh Sơn thoáng động niệm, dù quý thuỷ chân khí có không nối tiếng bởi lực sát thương, cũng có thể dễ dàng xé rách kinh mạch yếu ớt của nàng.

Chu Y môn chủ nhìn ra sự tình không ổn bèn muốn ra tay lại bị Hoa Thừa Tán ngăn cản, thấp giọng nói:

"Còn chưa đợi được đến khi ngươi xua đuổi chân khí cho nàng thì cỗ chân khí mất đi khống chế kia sẽ bạo liệt trong cơ thể nàng."

Truyền âm vào tai:

"Thanh Sơn, được rồi đấy.”

Khẽ kéo ý chí của Lý Than Sơn về lại nơi này, hắn mở mắt, trông thấy sắc mặt tái nhợt của Mãn Nhu, môi không chút huyết sắc, thậm chí sâu trong ánh mắt có một chút cầu xin hết sức đáng thương.

Lý Thanh Sơn mỉm cười, từ từ thu hồi chân khí.
"Ta thua."

Thân thể Mãn Nhu mềm nhũn, lui về phía sau một bước, cắn môi nhẹ nhàng nói. Tinh quang trong mắt hơi ánh lên, khí thế trên người mất sạch, giọng nói cũng rất nhu nhược, ánh mắt nàng khi nhìn Lý Thanh Sơn tràn đầy phẫn hận, rồi lại lộ ra một tia ai oán.

Phía sau Lý Thanh Sơn, tiếng khen ngợi rộn rã vang lên, trong ánh mắt đệ tử Bách gia tràn đầy hâm mộ cùng kính nể. Hắn vươn một tay ra, ùng ục uống cạn vò rượu, cùng lúc đó, trên Phi Thiên Long hạm, Thu Hải Đường lấy ra mấy vò rượu đem đến cho hắn.

Hai dòng rượu đồng thời chảy vào bụng kỳ diệu vô cùng, hết sức thoải mái. Nhân sinh đắc ý, chẳng qua là uống rượu ngon, chiến ngoan địch, nhân đôi loại cảm giác này, chính là sảng khoái đến cực điểm.

"Còn ai nữa không?"

Bình Luận (0)
Comment