Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 741 - Chương 741: Đâm Xuống

Chương 741: Đâm Xuống - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 741: Đâm Xuống


Trên lầu, các gia chủ nói cười vui vẻ, biểu tình của các chưởng môn lại nghiêm túc, cũng đang chú ý tới trận tỷ thí dưới lầu, có thể nói thực lực của luyện khí sĩ cao cấp thể hiện ra tiền đồ cùng tương lai của từng nhà, loại tỷ thí này, tuyệt đối không chỉ là trò chơi.

Vương Phác Thực uống một chén, tuy rằng tiểu tử này ăn nói ngang ngược, nhưng vẫn có thể làm được chuyện hiển hách.

Phó Thanh Khâm tự rót tự uống, cô đơn độc lập, vẻ mặt uể oải, tựa như bất cứ chuyện gì cũng không thể khiến hắn rung động, hoàn toàn không hợp với không khí xung quanh.

Nhíu mày, một viên ngọc bội rơi vào trong tay hắn, trong đó truyền ra thanh âm kinh hoảng của Thanh Đằng lão nhân.

“Đại nhân, yêu nghiệt kia tới rồi, đang công kích Thanh Đằng sơn!”

“Ngươi hoảng cái gì, hắn cũng không phá được Lưỡng Nghi Vi Trần Trận."

Phó Thanh Khâu chậm rãi nói, phỏng chừng lại là dùng phân thân thăm dò, cũng không đáng để hắn ra tay.

"Hắn ta...Hắn mang theo một chiếc Phi Thiên Long Hạm!”

----

Vẻ mặt Phó Thanh Khâm lập tức thay đổi, cũng chẳng nuốt trôi uống rượu trong ly nữa.

Những tu sĩ Trúc Cơ khác cũng nghe thấy câu này, nhanh chóng liên kết mọi chuyện lại, chẳng lẽ đó chính là chiếc Phi Thiên Long Hạm mà Khương Sơn Thành mang tới? Lúc nãy, Thu Hải Đường đã rời đi cùng hắn! Sao lại tới Thanh Đằng sơn chứ? Chẳng lẽ họ đã gặp thủ đoạn thâm độc của con yêu quái kia?

Thanh Khư kiếm ra khỏi vỏ, Phó Thanh Khâm hợp làm một với kiếm, hóa thành một luồng ánh sáng xanh rồi biến mất ở phía chân trời. Những thành viên khác của Tru Yêu minh cũng không ngồi yên, họ dồn dập phi lên không trung, theo sát ở phía sau.

Chẳng mấy chốc, biến cố ở trên lầu đã truyền xuống dưới lầu, tạo nên một làn sóng xôn xao.

“Hải Đường!”

Hoa Thừa Tán nghẹn ngào nói, lại không hề thong dong tiêu sái như ngày thường mà lập tức xé không mà đi. Nếu như nữ bị hắn phụ lòng kia lại mất mạng dưới tay yêu ma vì hắn, hắn sẽ mãi mãi không thể tha thứ cho mình.

“Còn tiếp tục tỷ thí không?”

Lý Thanh Sơn nhìn quanh khắp nơi, vẻ oán giận tràn ngập trên khuôn mặt của các đệ tử Tru Yêu minh, xen lẫn trong đó còn có chút sợ hãi. Họ đã bị chấn động sâu sắc bởi sự mạnh mẽ và ngông cuồng của yêu ma. Về phía đệ tử Bách Gia, sau khi cười trên sự đau khổ của người khác thì cũng không khỏi có hơi mèo khóc chuột, suy cho cùng đều là nhân tộc.

“Chấm dứt ở đây đi, ngang tài ngang sức, sau này chắc chắn còn có lúc giao đấu.”

Người đàn ông liếc nhìn Lý Thanh Sơn một cái thật sâu.

Lý Thanh Sơn thì không sao cả, tự trở về ngồi lại chỗ của mình, trưởng đệ tử các gia rối rít chúc mừng hắn, có điều tâm tư đều đã trôi dạt phương xa rồi. Suy cho cùng, nếu so sánh thì trận so tài trên tiệc rượu này chỉ như gia vị nhắm rượu so với với chuyện sống chết của tu sĩ Trúc Cơ, hay sự kiện lớn như cuộc chiến nhân yêu mà thôi.

Lý Thanh Sơn bất đắc dĩ, cảm giác danh tiếng của mình hoàn toàn bị chính bản thân mình cướp hết. Chẳng qua, trận so tài ở đây vốn chỉ mà một trò chơi nhạt nhẽo phân tán tinh lực đối với hắn, cuối cùng giờ hắn cũng có thể tập trung toàn bộ tinh thần trên Phi Thiên Long Hạm rồi.

Tiếng gió rít gào thổi qua tai.

Lưỡng Nghi Vi Trần trận, hấp thu và phân tán không biết bao nhiêu đòn tấn công, tỏa ra ánh hào quang chói mặt. Thanh Đằng sơn cũng dần trở nên mờ nhạt dưới vầng ánh sáng này, trăm dặm xung quanh được chiếu sáng như ban ngày.

“Ngươi tính còn bao lâu mới có thể phá tan trận pháp?”

Lý Thanh Sơn cầm cờ lớn trong tay, đứng sừng sững ở đầu thuyền mà nhìn chăm chú tấm màn ánh sáng kia, cất tiếng hỏi mà không quay đầu lại.

Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng tốc độ ngự kiếm của Phó Thanh Khâm vẫn vượt ngoài dự tính của hắn rất nhiều, theo đánh giá thì dù có sử dụng cánh Phong Thần thì cũng tuyệt đối không đuổi kịp. Đây chính là uy lực của pháp bảo sao? Nói cách khác, Phó Thanh Khâm sẽ chạy đến đây nhanh thôi, đến lúc đó cũng có nghĩa là thắng bại đã rõ, kế hoạch gϊếŧ Thanh Đằng lão nhân của hắn lại thất bại lần nữa.
“Không biết, có điều linh lực đang dần cạn kiệt.”

Thu Hải Đường nhấn nhẹ lên bánh lái, một bức tranh biểu thị linh lực dự trữ chỉ còn một phần năm.

Ngọn giáo còn chưa đánh tan lá chắn thì đã tiêu hao hết tất cả hiệu lực.

“Sao rồi yêu nghiệt, ngươi không làm được gì đúng không!”

Thanh Đằng lão nhân đứng trên đỉnh núi, to tiếng gào thét.

“Nhưng vẫn còn một chiêu cuối cùng!”

Thu Hải Đường bỗng nói.

“Tên là gì?”

Lý Thanh Sơn chợt ngoảnh lại.

“Ngay ở dưới chân ngươi.”

“Cái này không phải là đồ trang trí sao?”

Lý Thanh Sơn cúi đầu đánh giá bức tượng đầu thuyền được tạc thành đầu rồng.

“Đương nhiên không phải rồi, đây là pháo chính lớn nhất của Phi Thiên Long Hạm, tên là Long Hống! Một lần tấn công phải tiêu hao một lượng lớn linh lực, còn cần chuẩn bị một thời gian dài, được tạo ra là để phá hủy các tòa nhà và trận pháp.”
“Tại sao lúc nãy ngươi không nói?”

“Khoảng cách quá gần, con thuyền không chịu nổi lực phản xung.”

“Vậy vì sao bây giờ lại nói?”

“Ta vui.”cam tâm tình nguyện, tự nguyện, vừa ý.

Thu Hải Đường cười khẽ, khôi phục chút dáng vẻ ung dung của môn chủ Vân Vũ môn.

“Vậy hãy cho ta xem uy lực của Long Hống đi!”

Bình Luận (0)
Comment