Chương 742: Diễn - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 742: Diễn
Phó Thanh Khâm dừng bước, ngạc nhiên nhìn cảnh tượng trước mắt mình, chỉ thấy tất cả đều biến mất rồi, Phi Thiên Long Hạm, Thanh Đằng lão nhân cùng với Thanh Đằng sơn.
Thanh Đằng sơn biến mất và nơi đó biến thành một cái hố trời to lớn hình cầu, chỉ còn sót lại một phần chân núi coi như minh chứng còn sót lại.
Sau đó các tu sĩ Trúc Cơ khác cũng đến, tất cả đều trợn mắt ngoác miệng, biểu cảm trên mặt cũng giống với đám đệ tử kia, đó là sự tức giận và hoảng sợ!
“Sơn Thành! Hải Đường! Hải Đường!”
Hoa Thừa Tán lướt qua Phó Thanh Khâm, lo lắng gào lên.
Mặt đất nơi vốn là chân núi Thanh Đằng sơn rung chuyển nhẹ.
“Hải Đường, là ngươi sao?”
Hoa Thừa Tán chạy tới, bất chợt một luồng ánh sáng xanh vυ"t qua, chỉ thấy Phó Thanh Khâm cầm kiếm đứng vững ở trước.
Lớp đất bị lật ra, Dư Sơ Cuồng nhô đầu lên, vừa nhìn thấy mũi kiếm trước mắt mà sợ hết hồn.
Sau đó, đệ tử Thanh Đằng lần lượt bò ra từ dưới lòng đất, họ không ra khỏi Thanh Đằng sơn được nên bắt tay nhau đào một cái động rồi núp xuống đó. Vì họ nghĩ rằng cho dù yêu quái kia phá được trận pháp, nhưng không thấy bóng dáng họ thì có lẽ cũng chẳng muốn đặc biệt đi tìm, kết quả lại bị chôn ở dưới đó, nhưng may là cũng tránh được một kiếp nạn.
“Ơ, Thanh Đằng sơn đâu?”
Dư Sơ Cuồng nhìn quanh trái phải, khi thấy cái hố trời kia thì sửng sốt một lúc rồi mới hiểu ra, sau đó cũng trợn mắt ngoác miệng, lòng vẫn còn sợ hãi không thôi, cái hố trời này mà to hơn tí nữa là lan đến chỗ họ ẩn núp rồi.
Phó Thanh Khâm cất kiếm vào vỏ, Hoa Thừa Tán thất vọng cùng cực.
“Thừa Tán, ta ở đây.”
Thu Hải Đường đi ra từ phía sau một ngọn núi.
“Hải Đường, quá tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi...ngươi không bị thương chứ?”
Hoa Thừa Tán phi thân lên trước, khuôn mặt tràn đầy sự vui mừng.
Trong lòng Thu Hải Đường thấy rất ấm áp, nhiều năm ở chung như vậy cũng không phải không có tình, chỉ tiếc có duyên không phận.
“Sơn Thành đâu?”
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Thừa Tán cũng thổn thức. Hắn cũng không phải thật sự không có chút tình yêu nam nữ nào với nàng, nhưng hắn không thể thay đổi lòng mình, tiếp nhận tình cảm của nàng trong lúc đang có tình cảm với người khác là không tôn trọng nàng, cuối cùng chỉ khiến nàng đau lòng nhiều hơn mà thôi.
“Yêu quái kia đâu?”
Phó Thanh Khâm cắt ngang.
“Sơn Thành chết rồi, vì bảo vệ ta mà chết.”
Khuôn mặt Thu Hải Đường đầy vẻ hiu quạnh, rủ rỉ nói.
Theo lời nàng nói thì yêu quái dùng nàng để uy hϊếp Khương Sơn Thành, khiến hắn không chế Phi Thiên Long Hạm tấn công Thanh Đằng sơn, cuối cùng lúc yêu quái muốn gϊếŧ người diệt khẩu thì Khương Sơn Thành dũng cảm đứng ra đối phó với yêu quái, để nàng tiếp tục sống sót.
Mọi người đều nói nữ nhân là diễn viên trời sinh, Thu Hải Đường càng là người tài ba trong số đó, một loạt lời nói dối được biên soạn nhịp nhàng ăn khớp, hoàn toàn rũ sạch trách nhiệm của mình.
Cũng chẳng biết tên yêu quái Bắc Nguyệt kia đã trốn tới nơi nào, nhưng trong tay nàng vẫn giữ lại vài thứ.
…
Sắc mặt Thu Hải Đường trắng bệch, dáng vẻ sợ hãi không thôi, có thể nói là ai thấy cũng thương, nếu là người bên ngoài thì e rằng đã lập tức tin nàng không nghi ngờ gì.
Nhưng Phó Thanh Khâm và Hoa Thừa Tán đều là anh tài kiệt xuất, đôi mắt cùng lóe lên tia nghi ngờ, nhưng rồi lại không hẹn mà cùng không truy đến cùng.
Thu Hải Đường và Hoa Thừa Tán chào từ biệt rồi rời đi, các đệ tử còn lại của Thanh Đằng sơn đều là Luyện Khí sĩ tầm trung trở xuống, các tu sĩ Trúc Cơ đều không có lòng dạ nào để mà quan tâm, đám đệ tử Thanh Đằng cũng không dám làm phiền nên nhìn nhau rồi tự tản đi.
Điêu Phi và Dư Sơ Cuồng nhìn nhau, được rồi, vẫn nên kết bạn cùng tới Thanh Hà phủ thôi!
Từ đó về sau, không có Thanh Đằng sơn cũng không có cái gọi là đệ tử Thanh Đằng. Đại sư huynh Điêu Phi thấy hơi mất mát, nhưng Dư Sơ Cuồng thì khá lạc quan, trời cao mặc cho chim bay, nói không chừng đây lại là việc tốt. Vất vả lắm mới bước được vào tu hành đạo, ngược lại còn cảm thấy không tự tại bằng việc làm trang chủ ở Cuồng Kiếm sơn trang.
Không còn người chướng mắt, các tu sĩ Trúc Cơ dồn dập nói đầy tức giận:
“Yêu nghiệt quá ngông cuồng, Phó đạo hữu, chúng ta không thể cứ bỏ qua như thế chứ?”
“Đúng đấy, Tru Yêu minh như thể tay chân, lẽ ra nên cùng chống lại địch.”
“Nhưng ngay cả Lưỡng Nghi Vi Trần trận đều không ngăn cản được hắn, nếu như hắn tìm tới cửa thì…”
Trong tiếng bàn tán ồn ào, không biết là ai lẩm bẩm câu này khiến mọi người đều ngậm miệng lại, ánh mắt đổ dồn về phía hố sâu ở bên cạnh, trông mà giật mình.
“Ta sẽ bẩm báo việc này với Tàng Kiếm cung, xin chư vị yên tâm. Nợ máu của Thanh Đằng đạo hữu, chắc chắn sẽ không cho qua như vậy, sớm muộn cũng có ngày ta tự tay chém con yêu quái kia bằng kiếm của mình.”
Phó Thanh Khâm vung ống tay áo, chưởng môn các phái dồn dập cáo từ, chỉ còn một mình hắn đứng chắp tay, nhìn chăm chú vào cái hố trời. Bên dưới ánh trăng như bạc là bóng dáng Phó Thanh Khâm với mái tóc dài đen như mực, tóc mai buông lơi, vẻ mặt u ám, nhưng khóe môi lại dần cong lên.
“Mọi sự huy hoàng cũng khó tránh kết quả tàn lụi. Bắc Nguyệt, ta đã nhớ kỹ cái tên này rồi.”
…