Chương 743: Khó Hiểu - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 743: Khó Hiểu
Trên Vân Vũ lâu, Thu Hải Đường và Hoa Thừa Tán xuyên qua màn mưa rồi bồng bềnh hạ xuống, tựa như một đôi thần tiên bầu bạn với nhau.
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta còn phải trở về, đêm nay bận rộn rồi.”
Lời Hoa Thừa Tán còn chưa dứt thì một làn hương thơm đã ập vào mặt, Thu Hải Đường ôm lấy hắn, hắn hơi chần chờ rồi vươn tay vỗ nhẹ ở sau lưng nàng, trên mặt là nụ cười bất đắc dĩ.
Không biết qua bao lâu, Thu Hải Đường buông hắn ra rồi nhìn chăm chú vào hai mắt hắn.
Lòng Hoa Thừa Tán hơi rung động, vì cách một màn mưa nên khuôn mặt nàng có hơi mông lung, đẹp đến kinh người nhưng thoáng cái đã khôi phục lại bình thường.
“Quả nhiên không có phản ứng gì.”
Thu Hải Đường bật cười. Hoa Thừa Tán há miệng muốn nói, nhưng vẻ mặt Thu Hải Đường đột ngột trở nên nghiêm túc:
“Ngươi nghiêm túc nói cho ta biết có phải ngươi dùng Cố Nhạn Ảnh để che giấu chuyện ngươi thích nam nhân không.”
“Đương nhiên không phải, ngươi nghe ai nói vậy?”
Hoa Thừa Tán dở khóc dở cười.
“Một kẻ không phải người nói. Nói vậy cũng đúng, sao có thể chứ.”
Thu Hải Đường mỉm cười, lúc nói lời này vẻ mặt tên kia rất thành thật, vậy mà nàng lại hơi tin tưởng cơ đấy.
“Ngươi nói ai?”
Hoa Thừa Tán lập tức phản ứng lại.
“Chúng ta vẫn là bằng hữu tốt phải không!”
“Đương nhiên rồi.”
“Vậy thì tốt, đi xử lý chuyện của ngươi đi!”
Thu Hải Đường nói xong thì xoay người rời đi, không chút do dự.
“Hải Đường…”
Hoa Thừa Tán vươn tay ra, đây vốn chẳng phải điều hắn hằng mong ước hay sao? Nhưng vì sao lúc này lại cảm thấy thất vọng và mất mát?
Cuối cùng, Hoa Thừa Tán biến mất trong đêm mưa, Thu Hải Đường đứng im bất động, hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, lệ đã rơi đầy mặt, hòa với nước mưa lăn dài trên gò má nàng.
Nhớ năm xưa sư phụ từng có lời bình rằng: “Từ cổ chí kim, đa số người có khuôn mặt đào hoa là nữ tử si tình, nhưng chắc chắn không được người ta yêu, rồi sẽ âu sầu mà chết.” Khi đó nàng chỉ là một tiểu cô nương, hoàn toàn không tin lời này, sau này thì tin rồi nhưng lại không chịu chấp nhận số phận, kiên trì giãy dụa cho tới bây giờ, cuối cùng chẳng đạt được gì.
Lau hết nước mắt, nhoẻn miệng tươi cười, cho dù không quyết định được tấm lòng của người khác, nhưng chẳng lẽ còn không làm chủ được tâm trạng của mình hay sao? Âu sầu mà chết? Vậy thì ta càng muốn sống thật vui vẻ.
Thừa Tán, hi vọng có một ngày ngươi cũng có thể gặp được một người hoặc là một yêu, để ngươi có thể gạt bỏ tình cảm với người kia.
Nàng lau sạch lớp trang điểm, thay váy ngủ rồi ngồi một mình trước cửa sổ, yên lặng nghe tiếng mưa đêm.
Không biết qua bao lâu, một bóng người đỏ đậm quan thuộc từ trên trời giáng xuống.
Lòng Thu Hải Đường lập tức vui vẻ, đang muốn kể những chuyện mình vừa làm cho hắn nghe, tiếp tục nghe lời khuyên của hắn thì lại nghe hắn nói…
“Ngươi nói cho ta biết, đến cùng nữ nhân cứ suy nghĩ cái gì vậy!”
Vẻ mặt Lý Thanh Sơn đầy buồn bực, cất tiếng nói.
Thu Hải Đường không nói gì.
…
Hoa Thừa Tán trở lại Hoa phủ, mấy trưởng lão chưởng môn am hiểu phi hành và độn pháo đều đã về trước.
Vẻ mặt các đệ tử Tru Yêu minh đều là sự bất an, lặng lẽ trao đổi ánh mắt. Vẻ mặt đệ tử Bách Gia lại tràn đầy sự khó hiểu, không biết đến cùng bên Thanh Đằng sơn đã xảy ra chuyện gì.
“Thừa Tán, yêu quái đã bị tóm chưa? Chuyện sống chết của Thanh Đằng lão nhân sao rồi?”
Hoa Thừa Tán vừa trở về đã bị vây lại, Vương Phác Thực hỏi không ngớt.
“Đây không phải nơi để nói chuyện, mời chư vị gia chủ đi theo ta.”
Hoa Thừa Tán chắp tay nói, thấy vẻ mặt lo âu của đám người Tuyệt Trần Tử thì hắn bổ sung thêm:
“Cả các vị trưởng đệ tử nữa!”
Trong một gian phòng yên tĩnh, Hoa Thừa Tán nhẹ nhàng kể lại tất cả những gì mình nhìn thấy cùng với chuyện nghe được từ chỗ Thu Hải Đường. Bầu không khí trở nên nặng nề, dù Tru Yêu minh là đối thủ của họ nhưng suy cho cùng vẫn là tu sĩ nhân loại, Thanh Đằng lão nhân có kết cục như thế cũng khiến mọi người thấy bất an.
Đặc biệt là các trưởng đệ tử, cứ như là nghe chuyện không tưởng vậy, san phẳng Thanh Đăng sơn và gϊếŧ Thanh Đằng lão nhân là chuyện khủng bố cỡ nào chứ. Đừng nói họ vẫn là Luyện Khí sĩ, cho dù thành công đột phá Trúc Cơ thì cũng sẽ có ngày phải đối mặt với yêu quái kia, có thể giữ được cái mạng mình hay không đây?
Lý Thanh Sơn cũng bày ra vẻ mặt “nặng nề”, lặng lẽ đánh giá sắc mặt của họ, trong lòng thấy cực kỳ thú vị, mãi đến tận khí thấy vẻ mặt âu sầu của Hàn Quỳnh Chi thì mới hơi nhíu mày. Chẳng qua chỉ là một vị bằng hữu chết đi, đáng để như vậy sao?
“Nói như vậy là Khương Sơn Thành và Thanh Đằng lão nhân đều chết trong tay hắn.”
Vương Phác Thực lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
“Đúng vậy, chắc chắn Tàng Kiếm cung và Tru Yêu minh sẽ không tiếp tục ngầm chịu đựng nữa, sẽ phải yêu cầu yêu tộc giao hung thủ ra.”
“Yêu tộc sẽ giao hung thủ ra sao?”
Gia chủ Nhạc gia lo lắng nói.
“Chắc chắn là không.”
Hàn An Quân quả quyết nói.
“Chắc chắn Tru Yêu minh sẽ trả thù. Hòa giải và đàm phán đều đã vô dụng, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng thôi.”