Chương 744: Giữ Bí Mật - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 744: Giữ Bí Mật
Lý Thanh Sơn thầm rùng mình, không rảnh lo lắng về cảm nhận của Hàn Quỳnh Chi nữa. Hoa Thừa Tán nói không sai, một khi Tru Yêu minh quyết định trả thù thì khả năng cao mảnh lãnh địa của Mã Lục sẽ phải đứng mũi chịu sào. Hắn phải trở về dưới lòng đất để bắt tay vào chuẩn bị thôi. Hắn có thể tung hoành qua lại trên mặt đất như chốn không người. Mà Phó Thanh Khâm người kiếm hợp một, một khi xâm nhập xuống dưới lòng đất thì có mấy người có thể cản được hắn?
Đây chính là quy luật của tu hành đạo, cường giả đóng vai trò mang tính quyết định, một khi tu vi mạnh hơn một bậc thì sẽ là sự tàn sát từ một phía. Quy luật này được chứng minh triệt để nhất trong chiến tranh, các cường giả sẽ tự tay giành lấy ánh hào quang thuộc về họ.
Nếu màn đêm không buông xuống, chòm sao lấp lánh kiểu gì.
Tối nay, vì sao sáng nhất tên là “Bắc Nguyệt”.
Truyền thuyết sắp bắt đầu.
…
Các gia chủ ở lại để nghị sự, còn các đệ tử thì rời khỏi Hoa phủ.
Tất nhiên là Lý Thanh Sơn và Hàn Quỳnh Chi cùng cưỡi mây bay đi. Hàn Quỳnh Chi cay mày, mà Lý Thanh Sơn cũng đăm chiêu, chỉ là khóe miệng vẫn luôn lộ ra nụ cười mỉm.
“Quỳnh Chi, đừng đau buồn vì một kẻ rách nát đó, không đáng.”
Lý Thanh Sơn không nhịn được mà khuyên nhủ.
“Ngươi thì biết cái gì?”
“Ta biết hắn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, không để ý tình nghĩa giữa bằng hữu với nhau.”
“Sơn Thành chỉ muốn an ủi nàng thôi, cho dù có suy nghĩ đó thật thì có gì mà không được, họ cũng đâu phải hài tử, nói gì mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chẳng qua ngươi vẫn tức chuyện hắn xem thường ngươi thôi.”
Từ trước đến giờ Hàn Quỳnh Chi vẫn không thích Thu Hải Đường trang điểm lộng lẫy xoay trái xoay phải, mà nghe xong “chuyện xưa” của Thu Hải Đường thì càng thấy tuy vẻ ngoài Khương Sơn Thành xấu xí, nhưng cuối cùng vẫn cư xử như là một nam nhân, không nên bị khinh bỉ như vậy.
“Ý của ngươi là, hắn xem thường ta thì ta còn phải vui vẻ hả. Vậy thì nguyện vọng của ngươi được thực hiện rồi, hiện tại ta rất vui vẻ.”
“Ta không nói đùa với ngươi, bất kể khi các ngươi còn sống có ân oán gì, nhưng hắn đã chết rồi thì hi vọng ngươi có thể tôn trọng hắn một chút. Ngươi có biết dáng vẻ hiện tại của ngươi rất khó coi hay không!”
“Ta cũng không nói đùa với ngươi, chỉ có người tôn trọng ta thì ta mới tôn trọng hắn. Xưa nay ta không cần bất kỳ ai cảm thấy ta đẹp đẽ cả.”
Lý Thanh Sơn ung dung cười.
“Ngươi...Thật là không thể nói lý với ngươi!”
Hàn Quỳnh Chi tức giận nhảy lên một cái, bay khỏi đám mây rồi biến mất trong màn mưa, chỉ để lại một mình Lý Thanh Sơn nhẹ nhàng than thở:
“Cũng không phải không thể nói lý mà!”
Hắn đâu phải mười tám tuổi thật, sao lại không biết lúc này nên ậm ờ cho qua việc này. Nhiều ngày ở chung như vậy, cũng không phải hai người không có chút mâu thuẫn nào, có điều hắn là nam nhân nên đương nhiên không cãi nhau hơn thua với nữ nhân.
Thế nhưng, Lý Thanh Sơn vẫn đang nghiêm túc suy xét một chuyện, hay là thẳng thắng tất cả mọi chuyện với nàng trong tối hôm nay. Cuộc chiến giữa nhân tộc và yêu tộc sắp bắt đầu, ý nghĩ này càng trở nên vô cùng mãnh liệt. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ, chuyện này không đơn giản như vậy. Nếu thật sự đến lúc đó thì nàng cần phải bao dung tuyệt đối, nếu như xử lý không nổi thì khó mà lường được hậu quả, thậm chí còn có thể từ người yêu trở thành kẻ địch.
Thế nên mới có đoạn đối thoại lúc nãy, nhưng kết quả cuối cùng cũng không lạc quan. Nếu như không thể chịu đựng nổi khuyết điểm của hắn, sao có thể khoan dung chuyện hắn là yêu quái đây? Nếu như không thể chấp nhận được lời phê bình của hắn về Khương Sơn Thành thì sao có thể chấp nhận chuyện hắn gϊếŧ Khương Sơn Thành đây?
Lý Thanh Sơn nở nụ cười tự giễu, hay là yêu cầu này vốn sẽ làm người khác khó chịu nhỉ.
Trước đó hắn từng nghĩ có thể sẽ có kết quả thế này. Hàn Quỳnh Chi tự có lập trường và quy tắc của mình, không thể dễ dàng thay đổi vì một chữ tình được, nếu như là Thu Hải Đường thì còn có xíu khả năng. Thôi, coi như người yêu hay bằng hữu thì cũng không thể không có chút “bí mật nhỏ”, vẫn là đừng gò ép thì hơn!
Trên Long Xà hồ, mưa thu rơi xuống tạo ra ngàn vạn gợn sóng lăn tăn, Lý Thanh Sơn ngồi xếp bằng, từ từ hấp thụ linh khí thiên địa để khôi phục yêu khí trong cơ thể, rất lâu sau mới đứng dậy, lại tiêu hao hết sạch yêu khí một lần nữa.
Bản thể thì về Vân Hư đảo, còn phân thân thì bay vυ"t về phía Vân Vũ lâu, vì hắn còn để rất nhiều thứ ở chỗ Thu Hải Đường. Có điều, bất kể nói thế nào đi nữa thì tâm trạng vẫn hơi ưu sầu, khi thấy Thu Hải Đường thì nhịn không được mà buông một câu oán giận.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Thu Hải Đường rất kinh ngạc, thậm chí còn hơi vui mừng.
“Không liên quan đến ngươi, đồ của ta đâu?”
Lý Thanh Sơn bước vào khuê phòng, đánh giá bốn phía một lúc rồi trở lại bên cạnh Thu Hải Đường, váy ngủ dệt từ tơ tằm màu trắng bạc mỏng như cánh ve, khoác trên người nàng tựa như nước chảy, tôn lên dáng người uyển chuyển kia.
Đôi mắt Thu Hải Đường long lanh ánh nước, môi đỏ cong nhẹ, còn chưa kịp nói chuyện thì…