Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 745 - Chương 745: Không Cần Lầm Gì

Chương 745: Không Cần Lầm Gì - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 745: Không Cần Lầm Gì


“Ta nói cho ngươi biết, tâm trạng ta không tốt lắm, ngươi còn dám uy hϊếp ta thì ta sẽ lột trần ngươi rồi treo ở bên ngoài.”

Lý Thanh Sơn đuổi nàng sang một bên, sau đó tự mình nằm xuống ghế nằm.

Thu Hải Đường do dự một lúc rồi đưa hai chiếc túi Bách Bảo ra. Nàng đã không phải là nữ tử ngốc nghếch vừa gặp chuyện đau buồn là không muốn sống, chỉ mỗi chuyện bị người ta lột sạch y phục mà đã không thể chấp nhận được, nhưng người trước mặt này có thể làm bất cứ chuyện gì.

Lý Thanh Sơn túm lấy hai cái túi Bách Bảo, kiểm tra một chút rồi nhét vào trong ngực. Trong hai chiếc túi Bách Bảo thì có một cái hoàn hảo nguyên vẹn là của Khương Sơn Thành, còn một cái khác bị hư hại một chút là của Thanh Đằng lão nhân.

Trong nháy mắt khi Lưỡng Nghi Vi Trần trận tiêu tan, Lý Thanh Sơn đã vụt xuống với tốc độ nhanh nhất để lấy chiếc túi Bách Bảo ở bên hông Thanh Đằng lão nhân, thoáng chống đỡ trong nháy mắt dựa vào Linh Quy Huyền giáp rồi cùng biến mất trong tiếng nổ tung.

Nhưng bấy nhiêu cũng đủ để hắn lấy được túi Bách Bảo. Túi Bách Bảo vốn là một thứ mỏng nhẹ nhưng lại cực kỳ kiên cố, chỉ cần không bị bắn trúng trực tiếp thì không dễ dàng bị phá hủy. Có điều, nếu như không phải là phân thân ảnh trong gương thì Lý Thanh Sơn cũng không dám dùng bản thể làm loại chuyện mạo hiểm như này, vì có phân thân nên hắn mới dám đến đòi Thu Hải Đường.

“Hợp tác vui vẻ.”

Tâm trạng Lý Thanh Sơn rất tốt, vỗ vỗ vai Thu Hải Đường rồi nhấc chân định chạy.

“Ta muốn nói với ngươi mấy câu, ta làm theo cách của ngươi rồi lại thăm dò hắn một lúc…”

Thu Hải Đường vội nắm lấy tay hắn, rồi bắt đầu tự mình kể.

“Vậy thì rất tốt!”

Sau khi Lý Thanh Sơn nghe xong thì thấy hơi thổn thức, Tiểu Hoa thật là không biết điều, may mà ta giúp ngươi chuyện lớn như vậy. Có điều, nếu đã vô duyên thì nên cắt đứt sớm, ngược lại cũng chẳng phải chuyện xấu gì.

“Cảm ơn ngươi đã nghe ta nói nhiều như vậy, nếu như ngươi có gì nghi ngờ hoặc không rõ thì ta có thể giải đáp giúp ngươi đôi câu, xem như là báo đáp.”

Thu Hải Đường đặt tay lên ngực, cười khẽ trông vừa cao quý mà lại rụt rè.

“Haha, vẫn là miễn đi.”

“Nếu nói về chuyện hiểu rõ suy nghĩ của nữ tử thì tin chắc không có mấy ai có thể thẳng được ta.”

Lý Thanh Sơn đi đến trước cửa sổ thì dừng bước lại, xoay người, nói:

“Được rồi!”

Hắn lược bỏ hết tất cả chi tiết nhỏ, chỉ nói bản thân muốn chia sẻ một bí mật lớn với người yêu, nhưng sau khi thăm dò thì cảm thấy nàng không thể chấp nhận.

“Ngươi cảm thấy ta nên làm gì? Này này, ta đang hỏi ngươi đấy!”

Hắn đung đưa tay trước mặt nàng.

“Ngươi không cần làm gì cả.”

Lúc này Thu Hải Đường mới khôi phục tinh thần, không nghĩ tới người phóng túng như hắn mà cũng có suy nghĩ tinh tế và phức tạp như vậy, còn rất thâm tình với nữ tử kia nữa nên càng khiến nàng cảm động. Vẻ mặt ưu sầu kia lại làm nàng hơi chạnh lòng, nếu như có được trái tim của một người thì có bí mật gì mà không thể bao dung?

“Vậy cũng là kiến nghị sao? Ít nhất cũng nói cho ta biết ta nên làm gì để làm dịu mối quan hệ này chứ!”

“Nếu như ta đoán không sai thì chẳng mấy chốc nàng sẽ trở lại tìm ngươi.”

“Cái gì cơ?”

“Lập trường của nàng không kiên định như ngươi nghĩ, nữ nhân không bảo thủ như nam nhân, họ sẽ luôn lùi một bước vì tình yêu của mình, hi vọng ngươi có thể đối xử tốt với nàng, không được phụ tình cảm của nàng.”

Sắc mặt Thu Hải Đường hết sức nghiêm túc, bỗng nhiên trông có vẻ vô cùng thành thục, gần như là tang thương. Thân là tu sĩ Trúc Cơ, lại là môn chủ Vân Vũ môn, nàng không có sự kiên trì của chính mình sao? Nhưng chỉ có bản thân nàng biết rõ nàng đã lùi về sau bao nhiêu bước, mãi đến tận khi không thể lùi nữa.

Trên Vân Hư đảo, trong rừng trúc thăm thẳm, Lý Thanh Sơn ngồi ở dưới hành lang quen thuộc, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc xuyên qua màn mưa đêm.
“Nếu như bí mật này phá hỏng tình cảm của các ngươi thì sẽ chỉ khiến nàng đau đớn khổ sở, ngươi có trách nhiệm vĩnh viễn bảo vệ bí mật này, đây cũng là một kiểu yêu.”

Thu Hải Đường nói nhỏ, nàng từng hy vọng hắn có thể chấp nhận nàng, cho dù giả vờ yêu nàng cũng tốt.

Lý Thanh Sơn ngẩng đầu lên, chỉ thấy một bóng người quen thuộc lướt qua cánh rừng rồi nhào vào lòng hắn, còn có giọng nói khàn khàn vang lên:

“Đồ vô lại, sao ngươi không đuổi theo ta, ngươi có biết ta khó chịu đến nhường nào không hả?”

“Quỳnh Chi?”

Toàn thân nàng ướt đẫm, gò má ẩm ướt không biết là nước mưa hay là nước mắt, dáng vẻ yếu đuối khiến Lý Thanh Sơn thực sự nghi ngờ liệu có phải hắn làm sai hay không. Thu Hải Đường nói không sai, nàng cũng không kiên trì hoặc chính xác hơn là kiên cường đến vậy, cũng như việc nàng có thể ảnh hưởng đến tâm trạng hắn một cách dễ dàng vậy, hắn cũng có thể dễ dàng đâm lòng nàng đau nhói, đây chính là cái giá phải trả của tình yêu.
Lý Thanh Sơn cúi đầu hôn sâu.

“Ta hiểu rõ rồi, cảm ơn kiến nghị của ngươi, ra sẽ trân trọng tình cảm này.”

Lý Thanh Sơn bước lên bệ cửa sổ, ngoái đầu cười nói với Thu Hải Đường, sau đó tung người nhảy một cái, giương hai cánh rồi biến mất trong màn mưa.

Bình Luận (0)
Comment