Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 746 - Chương 746: Cảnh Báo

Chương 746: Cảnh Báo - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 746: Cảnh Báo


Mưa đêm rả rích, rơi lộp bộp xuống rừng trúc, âm thanh nghe vô cùng lạnh lẽo và thê lương.

Hai người ôm nhau sít sao, cảm nhận thấy thân thể đôi bên đều nóng rực như lửa. Lý Thanh Sơn thoải mái mơn trớn thân thể mềm mại của nàng, mất kiên nhẫn vì lớp y phục ngăn cách kia, một tiếng roẹt vang lên, chiếc quần dài trực tiếp bị xé rách để lộ ra một cặp mông trắng muốt tròn trịa.

“A!”

Hàn Quỳnh Chi hét một tiếng đầy sợ hãi, nhỏ giọng nói:

“Vào trong nhà đã.”

“Ở đây đi!”

Lý Thanh Sơn kề trán lên trán nàng, ánh mắt dịu dàng mà bá đạo, dù sao trên đảo cũng không có người ngoài, chỉ có hai người họ.

Hàn Quỳnh Chi không có sức chống cự, thoáng cái đã bị hắn lột sạch tựa như con cừu trắng, không còn mảnh y phục nào cộng thêm gió thu lành lạnh khiến nàng co rúm lại. Nàng đã không còn cảm nhận được sự nóng lạnh từ lâu, tuy biết rõ trên đảo không có người khác, nhưng làm ở dưới hành lang thế này vẫn khiến nàng xấu hổ. Tuy nhiên, nàng chẳng kịp nghĩ nhiều như vậy thì đã chìm đắm trong du͙ vọиɠ.

Không biết qua bao lâu, mây tan mưa tạnh, Hàn Quỳnh Chi gần như quên mất mình trở lại kiểu gì, chỉ thấy Lý Thanh Sơn trợn tròn mắt nhìn đỉnh màn đến xuất thần, thế là nàng nằm nghiêng lại, đặt tay lên ngực hắn:

“Vẫn đang tức giận sao?”

“Không đâu.”

Lý Thanh Sơn xoay đầu lại, nhe răng nở nụ cười.

“Thực ra ta không tức giận vì Sơn Thành, mà là vì ngươi. Bình thường ngươi không dễ giận như vậy.”

Ngón tay của Hàn Quỳnh Chi vẽ vòng trong trên ngực hắn.

“Ta biết rõ và ta cũng hiểu. Có điều, nếu như không phải vì ngươi thì ta cũng không đến nỗi hẹp hòi như vậy.”

Lý Thanh Sơn nắm chặt tay nàng.

Hai người nhìn nhau rồi nở nụ cười, Hàn Quỳnh Chi nằm trên ngực hắn:

“Sau này không cho phép nổi giận như vậy với ta, biết chưa?”

“Chưa chắc được.”

“Ta đã cho phép ngươi muốn làm gì thì làm rồi, vậy mà ngươi còn không chịu đồng ý chút chuyện nhỏ này!”

Hàn Quỳnh Chi tức giận dùng cằm gõ lên ngực hắn.

“Rõ ràng là ta cực khổ còn ngươi chỉ ung dung hưởng thụ mà thôi.”

Lý Thanh Sơn cười đắc ý, thấy nàng lại muốn tức giận:

“Được rồi, ta đồng ý với ngươi, khi chọc ngươi tức đến mức bỏ đi thì ta nhất định sẽ đuổi theo dỗ người về.”

“Đây mà là đồng ý à! Hầy, coi như ta xui xẻo, thích phải nam nhân như ngươi vậy. Nếu ngươi không đuổi theo ta thì ta cũng chỉ đành tự mình ngoan ngoãn trở về, thực sự là tự làm tự chịu mà!”

“Lời này đâu giống lời Hàn đại tiểu thư nói đâu nhỉ?”

Trái tim Lý Thanh Sơn trở nên mềm mại, nhẹ nhàng vuốt sợi tóc của nàng.



Trên Vân Vũ lâu, Thu Hải Đường trầm ngâm một lát rồi mỉm cười, sau đó đứng dậy đóng cửa sổ lại, loáng thoáng có một bóng dáng màu xanh lóe lên một cái rồi biến mất ở dưới mái hiên của tòa nhà nơi phương xa, nhưng tập trung nhìn thì lại thấy trông không.



Gió đêm rít gào, mưa phùn táp vào mặt.

Lý Thanh Sơn vỗ hai cánh, rong ruổi trên bầu trời đen kịt. Đôi cánh Phong Thần nửa trong suốt lúc dang ra lúc thì co lại. Hắn giống như một con cá Hồng, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi biển mây, khi lại rơi vào màn mưa. Suốt quá trình này, hắn không ngừng sử dụng nó một cách thuần thục.

Đúng lúc này, Linh Quy yêu đan bỗng lóe sáng, truyền tới cảnh báo.

Lý Thanh Sơn chợt xoay chuyển thân mình, đứng lơ lửng giữa không trung. Chỉ thấy mưa bụi đầy trời, không hề cảm nhận được chút lạ thường nào. Nhưng cảm giác bị người theo dõi kia lại ngày càng rõ rệt.

Một tia sáng xanh xuyên qua giữa lớp mây mù, vẻ mặt Phó Thanh Khâm ảm đạm, ánh mắt như điện. Ngay khi Lý Thanh Sơn dừng lại, hắn cũng ngừng bước, lẳng lặng trốn trong tầng mây.

Mưa bụi không ngớt, sự giằng co trong âm thầm.
Gần như Lý Thanh Sơn đã lập tức đoán ra được thân phận của đối phương. Tới lầu này một chuyến, rốt cuộc hắn vẫn để lộ ra tung tích. Hắn định thăm dò thực lực của kẻ này bằng phân thân, nhưng ngẫm lại trên người mình còn mang theo ba túi Bách Bảo, bèn gập người bay xuống bên dưới chui sâu vào lòng đất từ một hang động.

“Đúng là một con mồi nhạy bén.”

Phó Thanh Khâm hiện hình, có con mồi này thì nhiệm vụ của sứ giả liên lạc cũng không đến nỗi nhàm chán, nhưng bây giờ vẫn chưa phải là lúc thu lưới.

...

Sau khi vào lòng đất, Lý Thanh Sơn lấy tấm bản đồ chi tiết của lòng đất ra rồi tìm đường trở về lãnh địa. Cảnh tượng vừa nãy khiến hắn ý thức được cái gì gọi là lửa sém lông mày một cách thiết thực, cần phải đưa ra cách xử lý ngay tức thì.

Trở lại trong hang động, Mã Lục nằm trên bàn đá yên tĩnh tu hành, khôi phục lại sức lực từng chút một.
Một bóng đen xuất hiện sau lưng hắn, hư ảnh ngưng tụ thành thật thể bổ nhào về phía hắn. Lý Thanh Sơn đã chuẩn bị từ trước, đột ngột xoay người, mở ra tay phải rồi hạ xuống. Một cơ thể yêu kiều, mềm mại nhào vào lòng hắn.

“Chủ nhân, người trở lại rồi!”

Dạ Lưu Ba vui vẻ đầy mặt.

“Ngươi đã vượt qua thiên kiếp rồi à?”

Lý Thanh Sơn nhướng đuôi mày.

“Đúng vậy, đều nhờ đan dược mà chủ nhân ban cho!”

Dạ Lưu Ba cảm kích nói. Sau khi nuốt Chân Linh Đan, nàng lập tức cảm nhận được sức mạnh khắp người bắt đầu xảy ra thay đổi về chất, cuối cùng đột phá cảnh giới, vượt qua thiên kiếp. Đây không chỉ là vì hiệu quả của Chân Linh Đan, mà là do nàng đã tích đủ thời gian dài ở bình cảnh này.

Bình Luận (0)
Comment