Chương 747: Phương Hướng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 747: Phương Hướng
“Lưu Ba nguyện báo đáp ân tình này của chủ nhân bằng bất cứ cách nào.”
Dạ Lưu Ba liếʍ môi rồi nói.
“Vậy thì tốt quá, tiếp tục thực hiện việc giao dịch, ta cần càng nhiều linh thảo hơn.”
“Ý người ta không phải là điều này, chủ nhân, người xem đây là cái gì?”
Dạ Lưu Ba tỏ vẻ ai oán, ngay sau đó lấy rất nhiều linh thảo từ trong túi Bách Bảo ra.
Trước khi Lý Thanh Sơn rời đi, hắn dứt khoát để lại rất nhiều linh khí cùng linh phù không dùng tới cho nàng. Sau khi nàng vượt qua thiên kiếp, chính mình muốn trở về khoe khoang một chút, tiện thể thực hiện mấy vụ mua bán, lại giúp Lý Thanh Sơn thu được không ít linh thảo. Không có gốc nào dưới trăm năm cả.
“Làm rất tốt.”
Lý Thanh Sơn nhận lấy linh thảo, khẽ mỉm cười.
Bây giờ, hắn có hai sự lựa chọn, một là từ bỏ nơi này, tránh sự đánh lén của Phó Thanh Khâm, càng xuống sâu dưới lòng đất hơn, tạm thời sống ở Hắc Diệu thành. Còn một lựa chọn khác là củng cố nơi đây, biến chỗ này thành thành lũy chống lại Tru Yêu Minh.
Trước đây, hắn sẽ nghiêng về sự lựa chọn đầu tiên, dù sao nhân thủ có hạn. Hắn lại chẳng phải tu hành để xây dựng lại Đại Yêu tộc, không đáng để liều mạng đối đầu với Tru Yêu Minh. Nhưng bây giờ, hắn lại có ý định khác, còn phải xem kết quả gặp mặt Chu Hậu ra sao nữa.
“Đi thôi, đi gặp Dạ Minh Châu cùng ta trước đã.”
“Xin hãy đưa ta đi cùng...Chủ nhân!”
Dạ Lưu Tô lặng lẽ đi ra khỏi bóng tối.
“Được, dẫn cả Mã Lục theo.”
...
“Bắc Nguyệt đại nhân, thật sự đã lâu không gặp, lại mang tin tốt gì đến cho thϊếp thân thế?”
Trong Hắc Diệu thành, Dạ Minh Châu nghe thấy tin Bắc Nguyệt đến lập tức vội trở về, thái độ cực kỳ cung kính. Sau khi nhận được vũ khí mà hắn cứu trợ, Chu Ảnh tộc dần xoay chuyển được cục diện trong cuộc chiến dưới lòng đất.
“Dạ chủ mẫu mới là người vui mừng như ý!”
Lý Thanh Sơn gác hai chân, ngồi lên ghế dựa cao, còn Dạ Lưu Ba và Dạ Lưu Tô đứng hầu ở hai bên trái phải.
“Sao ta xứng để Bắc Nguyệt đại nhân gọi mình là chủ mẫu cơ chứ, cứ gọi Minh Châu thôi. Đây đều là công lao của Bắc Nguyệt đại nhân, chút lễ mọn này cũng không đủ thành kính.”
Hai tay Dạ Minh Châu nâng hộp gấm, dâng lên.
“Không công không nhận lộc, Minh Châu ngươi có việc muốn nhờ vả đúng không?”
Lý Thanh Sơn mở hộp gấm ra, bên trong là một gốc cây Ô Huyết Sâm ngàn năm, toàn thân đen nhánh, linh khí toát ra bốn phía, mơ hồ đã có hình người. Nó không giống với các loại linh thảo khác, là một trong những linh thảo có thể trực tiếp sử dụng. Nên dưới lòng đất, giá trị của Ô Huyết Sâm cũng vô cùng đắt đỏ.
“Không biết Bắc Nguyệt đại nhân có còn loại đan dược mà cho Lưu Ba dùng hay không? Nếu còn thì ta đồng ý trao đổi càng nhiều các loại linh thảo tốt hơn.”
Ánh mắt Dạ Minh Châu lấp lánh, trong tộc có rất nhiều Dạ Du Nhân đã tới ngưỡng nhưng vẫn chưa thể đột phá. Nếu có thể lấy được một ít đan dược, ngay lập tức có thể tăng thêm rất nhiều cường giả vượt qua thiên kiếp, hình thành lực lượng mang tính áp đảo.
“Minh Châu ngươi đúng là tham vọng bừng bừng!”
Lý Thanh Sơn mỉm cười, đùa nghịch Ô Huyết Sâm.
“Chẳng qua thϊếp thân cũng bất đắc dĩ, nếu Bắc Nguyệt đại nhân chịu giúp đỡ ta thì khi người đến mảnh đất này, ta hứa sẽ nhất định thỏa mãn được mọi yêu cầu của người, bao gồm cả thϊếp thân.”
Dạ Minh Châu cười đầy quyến rũ.
“Có thì cũng có, nhưng trước đó hãy tới gặp Chu Hậu cùng ta một lần đã! Bình thường ta sẽ tự tay lấy được những thứ mà mình muốn.”
Lý Thanh Sơn khẽ mỉm cười, nếu phải bảo vệ mảnh đất này, đối phó với Phó Thanh Khâm thì Dạ Du Nhân sẽ là một mắt xích cực kỳ quan trọng. Nhưng hắn cũng không định sử dụng cách thức yếu ớt như trao đổi công bằng này. Hắn muốn nắm được sức mạnh này trong tay, đặt nền móng quyền lực của mình trong thế giới dưới lòng đất.
Chẳng phải chỉ mấy chục tên thủ hạ thôi sao, ta nhất định cũng sẽ có thứ mà Phó Thanh Khâm sở hữu.
Trong Chu Võng thành, chiếc thảm đỏ chói trải đến trước ngai vàng, La Ti Chu Hậu mặc một bộ váy màu đỏ thẫm, tay chống cằm quan sát Lý Thanh Sơn.
“Bắc Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng rủ lòng đến thăm ta rồi.”
“Chu Hậu đại nhân cho gọi nhưng sao ngươi lại nhiều lần không tới, rốt cuộc có rắp tâm gì?”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Huyết Ảnh tràn đầy vẻ thù địch không chút che giấu.
“Lúc nào ta chẳng nhung nhớ tới Chu Hậu đại nhân, nhưng vẫn luôn bôn ba bên ngoài vì nhiệm vụ mà Chu Hậu đại nhân đã giao phó. Ta không giống như một số ai kia, chỉ biết nhàn tản qua ngày trong lãnh địa.”
Lý Thanh Sơn cười ha hả, liếc xéo Huyết Ảnh.
“Nói vậy, ngươi đã mang đầu của Thanh Đằng lão nhân tới rồi à?”
Biểu cảm của La Ti Chu Hậu khẽ thay đổi, nảy sinh chút hứng thú.
“Rất tiếc, không có.”
Lý Thanh Sơn xòe hai tay.
“Ngươi đang đùa Chu Hậu đại nhân đấy à? Chu Hậu đại nhân, bây giờ ta lập tức lên trên mặt đất, mang đầu của Thanh Đằng lão nhân về.”
Huyết Ảnh lớn tiếng trách cứ, sau đó chủ động xin ra trận, biểu cảm của Chu Hậu cũng trở nên hơi lạnh lùng.
Lý Thanh Sơn cười rộ lên, tiếng cười vang vọng trong sảnh điện cao vυ"t.