Chương 754: Chinh Chiến - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 754: Chinh Chiến
Lý Thanh Sơn nhấc trường đao lên, cười vui vẻ, cuối cùng cũng tìm được một vũ khí có thể tăng thêm phần thắng.
Mà trừ nó ra, thu hoạch quan trọng nhất lại là mấy bộ trận kỳ trận bàn bố trí trận pháp, sau khi bị Lưỡng Nghi Vi Trần trận thay thế, trận pháp vốn có của Thanh Đằng sơn đã bị Thanh Đằng lão nhân thu vào trong túi.
Lý Thanh Sơn trước kia cũng từng có được không ít trận đồ trận bàn, nhưng đều là mấy thứ có chất lượng luyện khí sĩ, giá trị không lớn. Mấy bộ pháp trận này là đại trận thủ sơn hàng thật giá thật đấy.
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn cả linh khí đan dược, muốn tạo ra một căn cứ địa ổn định vững chắc thì không có trận pháp là tuyệt đối không ổn, không thì bất kể ngươi có triệu tập được bao nhiêu cao thủ, chỉ cần đối phương có tu vi cao hơn một bậc, lại biết thêm chút mánh khóe ẩn nấp thì sẽ có thể như vào chỗ không người. Cứ cho là pháp trận không thể ngăn cản được địch nhân, thì cũng có thể có tác dụng cảnh báo.
Lý Thanh Sơn một phen cảm tạ Thanh Đằng lão nhân đã mất, có những đồ vật này, có thể bắt đầu kế hoạch của bản thân rồi.
"Tiểu An, chuẩn bị theo ta đi chinh phạt một chuyến!"
...
Nháy mắt đã trôi qua ba ngày, việc ba đại yêu tướng quyết chiến đã truyền khắp lòng đất.
Trong Chu Võng thành, người người mong chờ, đây chính là một trận đấu có liên quan đến vận mệnh của cả Dạ Du nhân tộc.
"Hắn còn chưa quay lại à?"
Dạ Minh Châu dựa vào cửa sổ, ngước nhìn đài cao, thân ảnh đỏ rực của La Ti Chu hậu tựa như thần linh, cũng đang chờ đợi.
"Không phải là sợ rồi chứ!"
Dạ Lưu Tinh lạnh lùng nói.
"Phải liên tiếp khiêu chiến hai vị kia, sợ hãi cũng là lẽ thường tình thôi."
"Vậy mà dám nói muốn làm vua của Dạ Du nhân, thật là chém gió không biết ngượng!"
Các trưởng lão nhỏ giọng nghị luận, cười nhạo khinh miệt.
"Chủ nhân không có gì là không thể, sao lại sợ họ chứ!"
Dạ Lưu Ba lớn tiếng phản bác, ánh mắt cuồng nhiệt. Đối với nàng mà nói, người kia đã không chỉ là chủ nhân trên danh nghĩa, mà là trụ cột tinh thần ký thác toàn bộ hy vọng và cảm tình của nàng.
Các trưởng lão tức giận nhìn phản đồ, Dạ Lưu Ba lại không yếu thế chút nào, bị Dạ Minh Châu và Dạ Lưu Tô khuyên ngăn.
Mà tiếng cười nhạo khinh miệt, giọng điệu không có ý tốt ở mấy tộc khác chỉ càng thêm cường liệt. Một yêu tướng không biết từ đâu chui ra lại muốn khiêu chiến trật tự của lòng đất, thống trị Dạ Du nhân bọn hắn, rõ là si tâm vọng tưởng!
"Tới rồi!"
Dạ Minh Châu sáng bừng mắt.
Một bóng người đỏ rực phá không bay tới, nháy mắt đã tới trên đài cao, chỉ bằng tốc độ kinh người này đã làm rất nhiều Dạ Du nhân ngậm mồm lại!
Lý Thanh Sơn ở trần, để lộ ra thân hình hoàn mỹ như điêu khắc, hai tay tùy tiện nhét trong túi, Ẩm Trấm đao bị bao bọc kỹ càng, đeo ngang ở sau eo, thần tình vô cùng nhẹ nhàng.
"Chu hậu đại nhân, để ngài chờ lâu rồi."
“Đây chính là bản thể của ngươi."
La Ti Chu hậu đánh giá hắn từ đầu tới chân, liếʍ liếʍ môi, đỏ rực chói mắt.
"Cho là vậy đi!"
Dư quang khóe mắt của Lý Thanh Sơn quét qua trong động, tuy không cảm nhận được bất kỳ khí tức gì, lại biết rằng Tiểu An đang lặng lẽ chờ đợi ở một bên, chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, chẳng qua xem ra, La Ti Chu hậu tạm thời không hề có ý định trở mặt.
"Nhanh bắt đầu đi!"
Cường Thạch và Huyết Ảnh đồng thời phóng thích ra yêu khí, Lý Thanh Sơn khẽ cười, cũng không giấu diếm nữa, yêu khí vọt thẳng lên.
Ba cỗ yêu khí thổi tan cả mây đen quanh năm không tán trên đỉnh động, trong đó Cường Thạch là mạnh nhất, Huyết Ảnh hơi yếu, mà Lý Thanh Sơn lại càng yếu hơn nhiều. Tuy là một yêu tướng mới tấn thăng không lâu, có thể có thực lực như vậy đã là rất hiếm có rồi. Nhưng chỉ xem yêu khí lớn nhỏ là có thể phân được thắng thua.
"Ta còn nghĩ rằng bản thể thì phải lợi hại lắm chứ, hóa ra cũng chỉ thế này thôi."
Huyết ảnh cười nhạo.
"Ngươi vẫn nên tu hành thêm một vạn năm rồi lại tới khiêu chiến ta đi!"
Cường Thạch cũng có chút thất vọng, dựa váo loại yêu khí này căn bản không thế đối chọi được với hắn.
Lý Thanh Sơn giơ hai tay chỉ về phía hai người, nghiêng đầu cười:
"Một vạn năm quá lâu, phải tranh thủ thời gian!”
…
"Rõ ràng là yếu như vậy lại còn cố tình kɧıêυ ҡɧíɧ, đầu óc tên yêu quái này có vấn đề đấy à?”
Đám Dạ Du Nhân kẻ thì nhỏ giọng bàn tán kẻ thì lớn tiếng cười nhạo, chúng nghĩ rằng thắng bại đã phân định rõ ràng rồi.
"Chỉ là cuồng vọng ư?"
Dạ Lưu Tô bỗng dưng nhớ tới đủ loại chuyện từ sau khi quen biết hắn, bóng dáng gào thét rống giận với cả Chu Ảnh tộc không chút kiêng nể như vẫn hiển hiện ngay trước mắt nàng.
Không…không phải vậy!
Mọi sự kiêu ngạo của hắn đều được dựng nên nhờ tự tin từ trong sâu thẳm, hắn dám nói một câu ‘ai dám gϊếŧ ta’ không chút kiêng dè là vì đó chẳng qua cũng chỉ là phân thân của hắn, nếu thực sự động thủ thì kẻ cuối cùng bị thiệt cũng chỉ có Chu Ảnh tộc mà thôi.