Đại Thánh Truyện (Bản Dịch)

Chương 755 - Chương 755: Muốn Thắng

Chương 755: Muốn Thắng - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme

Chương 755: Muốn Thắng


Nàng quay đầu lại, chỉ thấy trong đôi mắt Dạ Lưu Ba khẽ sáng lên, không có một chút hoài nghi, nàng mở miệng như rồi lại mím lại, cười khổ không nói gì, đây vẫn là Dạ Lưu Ba xảo quyệt đa nghệ mà mình quen biết sao? Lưu Ba tìm được người mà bản thân có thể dựa dẫm, lựa chọn tin tưởng hắn không chút ngờ vực, đây chẳng phải cũng là một dạng may mắn hay sao.

Còn nàng thì sao? Còn số phận của cả Dạ Du Nhân thì sao? Nên trôi dạt về đâu đây. Bỗng nhiên, nàng hy vọng từ tận trong đáy lòng rằng Bắc Nguyệt có thể dành phần thắng, vì hắn là một tên yêu quái như lại không giống yêu quái, nếu là hắn đến chỉ huy Dạ Du Nhân Tộc, nhất định có thể mang đến biến hóa hoàn toàn mới mẻ!

Long Oa chậm rãi nói:

"Ta sẽ bố trí một chiến trường thích hợp cho các ngươi!”

Vì một đoạn của dòng sông nham thạch nóng chảy của Chu Võng thành đang nghịch lưu, thế nên tầm nhìn bỗng trở nên thoáng đãng, Lý Thanh Sơn ngửa đầu nhìn lại.

Liệt cốc khổng lồ xuyên qua lòng đất sâu tới mấy trăm trượng, từ trên xuống dưới nhìn xuống chỉ thấy một dòng lửa đỏ mảnh khảnh, nó chảy xuôi ở đáy Liệt Cốc, giống như một con rắn dài uốn lượn, thân ảnh Lý Thanh Sơn chỉ bé như hạt cải.

Lý Thanh Sơn cúi đầu, chăm chú nhìn dòng nham thạch nóng chảy xuôi, hai tròng mắt đỏ thẫm nhiễm lên ánh sáng rực rỡ.

Ở bên kia sông nham thạch nóng chảy, Cường Thạch siết chặt nắm đấm khiến cơ cốt vang lên thành tiếng, hắn cười hắc hắc nhe răng.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi đâu. Ta sẽ chỉ bóp nát xương cốt của ngươi, để cho ngươi hiểu được cái giá khi khiêu chiến với cường giả!”

“Vậy thì đến thử xem đi!”

Lý Thanh Sơn sải bước về phía trước, một đôi vó sắt nặng nề bước vào sông nham thạch nóng chảy làm bắn lên cực nhiều tia lửa. Trong tràng tiếng kinh thán, thân hình hắn biến hoả mạnh mẽ, xích phát như lửa. Sừng cong như móc câu, trán sắt đầu đồng, một loại khí tức phóng túng hung hiểm tựa như khí tức của thượng cổ yêu ma hoang dã man rự tuôn ra.

Nhưng cùng lúc đó, trên da thịt đen tuyền như mực của hắn chớp động lam sắc huyền văn, đây là thứ hắn đạt được sau khi tu luyện đến Linh Quy tam trọng, giống y hệt như huyền văn trên mai rùa, lại có một loại khí tức huyền ảo thấm nhuần chân ý của thiên địa chân, tràn ngập linh tính cùng thần tính.

Thích gì làm nấy, nghịch thiên mà đi người thành quỷ. Thuận thiên hợp đạo, đồng thọ với đất trời, người thành tiên. Hai loại hoàn toàn trái ngược nhau. Hai ý niệm mâu thuẫn cực điểm đồng thời xuất hiện trên người hắn, đến chính bản thân hắn cũng không phát hiện được điểm quỷ dị ở trong đó.

Gương mặt La Ti Chu hậu hơi lộ chút cảm xúc. Hoá ra đây chính là nguyên hình của hắn.

Dạ Minh Châu thầm nghĩ không ổn rồi, cuối cùng hắn vẫn không chịu nghe lời khuyên của nàng.

Hai ngày trước, Dạ Minh Châu xử lý lại tin tức rồi truyền đến tay Lý Thanh Sơn, cũng giúp hắn thương lượng đối sách cho hai trận chiến lần này.

"Cường Thạch là một khối quái thạch biến thành, là thạch tinh cực kỳ hiếm thấy, không thể phá hủy, sức mạnh cực lớn, muốn đối phó hắn thì chỉ có lợi dụng ưu thế về tốc độ, tìm kiếm sơ hở.

“Có đạo lý!”

Lý Thanh Sơn cười nói.

"Mà nguyên hình của Huyết Ảnh là một con dơi, nhưng yêu tướng bình thường tu thành dơi sẽ không cường đại như vậy, hẳn là một dạng dị thú nào đó, nhưng lai lịch thực sự của hắn thì không có mấy người biết. Nghe đồn hắn cũng không phải sinh vật ở chỗ này, mà là đến từ trong địa ngục Huyết Trì, hắn thi triển tốc độ đến cực hạn, kẻ có thể chế trụ hắn e rằng chỉ có một mình La Ti Chu hậu thôi. Cho nên muốn chiến thắng hắn, chỉ có lấy bất biến ứng vạn biến, đợi sau khi mệt mỏi thì dùng một kích tất sát.”
"Cường Thạch cùng Huyết Ảnh đều muốn đánh bại đối phương như vậy chứ? Nhưng kết quả là gì?”

"Không phân thắng bại, nhưng dựa theo kế sách này, ít nhất cũng có thể đứng ở thế bất bại."

“Giữ thế hoà thì có tác dụng gì, mục tiêu của ta là thắng cơ!”

Thắng? Tuy rằng Lý Thanh Sơn tự xưng là có năm phần thắng, nhưng Dạ Minh Châu lại vô cùng ngờ vực chuyện này, chỉ cần hòa hai trận là có thể vững chắc địa vị dưới lòng đất, chân chính trở thành tứ đại yêu tướng, về sau đương nhiên là có thể từ từ bày mưu tính kế.

Nhưng câu nói vừa rồi của Lý Thanh Sơn dường như cũng là đang trả lời nàng...một vạn năm quá lâu, chỉ tranh giành sớm chiều!

“Thú vị, thú vị, xem ngươi có thể chịu được mấy quyền của ta!”

Cường Thạch cất tiếng cười to, hắn vừa thưởng thức vừa chế nhạo vẻ cứng đối cứng với hắn của Lý Thanh Sơn, đồng thời cơ thể hắn vọt lên, biến thành một thạch cự nhân cao lớn, sải bước đi tới, một quyền đánh tới ngực Lý Thanh Sơn.
Giản dị tự nhiên, nặng nề như núi, dường như rất giống với thân hình của hắn. Nhưng mà vẻ mặt dữ tợn của hắn, à không, là trong đôi mắt tin hin bị hoành thạch chèn ép bỗng léo lên một tia giảo hoạt.

Trong lòng Lý Thanh Sơn đột nhiên dấy lên một luồng chiến ý cuồng nhiệt, hắn không chút do dự, hoặc có thể nói là căn bản không kịp suy nghĩ, thân thể tự nhiên phản ứng, đồng thời cũng đánh một quyền thẳng về phía ngực Cường Thạch. Hắn hoàn toàn buông lỏng phòng ngự của bản thân, phảng phất như nhìn thấy thâm thù đại hận như gϊếŧ cha đoạt thê, hận không thể đánh cho Cường Thạch ra bã, chẳng sợ phải đồng quy vu tận.

Bình Luận (0)
Comment