Chương 756: Thiên Phú Thần Thông - Đại Thánh Truyện - Thuyết Mộng Giả - Truyện Tiên Hiệp - Created with GetTextFromHtml-V1.5.6 - Written by Mkbyme
Chương 756: Thiên Phú Thần Thông
Một tiếng nổ vang rền, cuồng phong bão táp, cát bay đá chạy, tất cả mọi người đều cảm giác dưới chân đang chấn động kịch liệt, cách một khoảng cách cực xa mà vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng được hai luồng lực lượng đáng sợ đáng giao tranh chính diện.
Sông dung nham khổng lồ, rõ ràng đứt dòng!
Cường Thạch chỉ hơi nhoáng lên một cái, Lý Thanh Sơn lại bị đánh bay ra ngoài, đập thật mạnh vào vách đá, lún sâu vào trong đó, bị đá rơi sụp đổ chôn vùi. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy mình như đang gánh một ngọn núi chẳng những kiên cố, mà còn nặng nề!
“Chủ nhân!”
Dạ Lưu Ba kinh hô một tiếng.
Huyết Ảnh treo ngược trên một cái dầm đá như dơi, trên gương mặt tái nhợt lộ ra nụ cười âm trầm, tên này vốn không hiểu được năng lực thực sự của Cường Thạch, lực lượng có mạnh mẽ hơn nữa, cơ thể có rắn rỏi bao nhiêu nhưng đánh với hắn cũng thành phí công vô sứuc, nhưng Cường Thạch lại có thể ép đối thủ đánh một trận sinh tử với hắn, giao tranh chính diện.
"Đây là thiên phú thần thông của ngươi sao? Đúng là cũng có chút thú vị."
Cường Thạch nhìn thoáng qua nắm tay của mình rồi lại nhìn về phía đống đá.
Ầm một tiếng, đá vụn bắn ra, Lý Thanh Sơn đứng dậy, trước mặt chớp động Linh Quy Huyền Giáp màu lam nhạt, nhưng phía trên lại xuất hiện từng vết nứt hơi biến dạng.
“Chỉ là một quyền thôi mà!”
Trong lòng Lý Thanh Sơn khẽ dao động, đây chính là lực lượng của tam đại yêu tướng, bản tôn kỳ dị, ngàn năm tu hành khiến họ biến thành một dạng tồn tại thực sự cường đại mà khủng bố, nếu không có linh quy huyền giáp, có thể hắn đã bị thương bởi một quyền kia rồi.
Vết nứt của Linh Quy Huyền Giáp khôi phục trong nháy mắt, nhưng tình huống cũng không chuyển biến theo hướng tốt đẹp, vì bản chất của nó vẫn là phải tiêu hao một lượng yêu khí cực lớn, mà yêu khí của Lý Thanh Sơn lại kém xa Cường Thạch, để tiêu hao thì trận này tất bại.
Lý Thanh Sơn cảm thấy có chút kỳ quái, sao vừa rồi hắn lại trở nên xúc động như vậy? Hắn chính là thiên tài thực chiến, ở trong mắt người khác có lẽ mỗi một lần xuất thủ là lỗ mãng cuồng vọng, nhưng tất nhiên là hắn đã lựa chọn chiến thuật tốt nhất, tuyệt đối sẽ không giống như một kẻ lỗ mãng cứng đối cứng với đối thủ được.
“Lại đến nữa đi!”
Cường Thạch cười điên cuồng tiến lên, tiếng bước chân nặng nề tựa như tiếng trống nhập trận rền rĩ. Chiến ý cùng sát ý trong ngực Lý Thanh Sơn lại một lần nữa sôi trào không thể kiềm chế, hai mắt đỏ như máu, chỉ thấy nắm tay phá không mà đến, tràn ngập toàn bộ tầm nhìn.
…
“Ngươi….”
Thạch quyền phá tan không khí, phát ra một tiếng sấm rền, quyền phong chọc giận Cường Thạch khiến hắn có hơi sửng sốt, một quyền lẽ ra hắn nhất định phải đánh được ra lại thất bại.
"Đây là thiên phú thần thông của ngươi sao? Có thể quấy nhiễu tâm tình của ta.”
Móng hổ của Lý Thanh Sơn gắt gao bóp chặt cổ tay Cường Thạch, một đôi mắt bình thản trong suốt, giọng nói trầm thấp, một cánh tay khác cứng rắn như kim loại nâng lên nắm chặt một nắm đấm khác của Cường Thạch.
Leng keng một tiếng, kim thạch vang lên, bốn mắt nhìn nhau, hai luồng lực lượng cuồn cuồn kịch liệt giao phong, không có gầm thét cùng hô hào, chỉ có mặt đất dưới chân hai người đang khôn ngừng nứt ra lún sụt, phát ra những âm thanh nặng nề.
"Mạnh đấy, vậy mà lại có thể đấu sức với Cường Thạch"
"Nói không chừng còn có thể thắng thật."
"Không thắng được đâu, Cường Thạch còn chưa thi triển toàn bộ lực lượng đâu?”
"Vậy mà ngươi lại không bị ảnh hưởng? Nhưng mà đã quá muộn rồi, xem ta bóp nát ngươi đây.”
Cường Thạch nghiến răng cười nhe nanh, cơ bắp căng lên cuồn cuộn, bờ vai khuỷu tay bằng cự nham nổi lên lên bao trùm toàn thân, mặt cũng bị nham thạch sắc bén bao trùm, thoạt nhìn cứ như vừa khoắc vào một kiện khải giáp quái dị dữ tợn, chỉ lộ ra một đôi mắt tinh quang tràn ra bốn phía.
Lý Thanh Sơn cảm giác một nguồn sức mạnh không tài nào địch nổi đang truyền đến, nặng nề như thế, giống như một ngọn núi lớn không thể di chuyển, nặng nề áp chế hắn, cho dù là đại địa thần lực cũng không cách nào xoay chuyển bất lợi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cường Thạch thoát khỏi trói buộc từng chút từng chút một.
"Vỡ ra cho ta…"
Hai tay Cường Thạch vung lên, tránh khỏi hai tay Lý Thanh Sơn, lực như vạn quân nắm về phía hai đầu vai của Lý Thanh Sơn.
Hai vai Lý Thanh Sơn trùng xuống, hắn khom người cúi đầu, Cường Thạch vơ vào khoảng không.
"Muốn cúi đầu nhận sai sao?"
Cường Thạch cuồng tiếu chợt cảm thấy thắt lưng căng thẳng, thắt lưng hắn bị Lý Thanh Sơn ôm lên, một đôi sừng trâu sắc nhọn hoắc lộ ra, nhắm ngay vào bụng Cường Thạch, hắn gào thét giận dữ, móng sắt chạy như điên.
"Rầm."
Hai sừng của Lý Thanh Sơn đâm vào Cường Thạch, mạnh mẽ chạm vào vách nhm thạch, vô số vết nứt thoáng chốc đã lan ra khắp vách nham thạch, từng khối đá lớn cứ ầm ầm rơi xuống, khói bụi nổi lên bốn phía.
"Thú vị, thú vị, đã lâu không ai có thể làm cho ta cảm thấy đau đớn, chúng ta hãy chơi thật vui nào."
Tiếng cười điên cuồng vang lên từ trong đống đất đá, Cường Thạch tiện tay đẩy tảng đá ra, cặp sừng trâu sắc nhọn của Lý Thanh Sơn cũng chỉ để lại hai vết lõm trên bụng hắn, thoáng cái đã lành lại.